Ngô Bình bên cạnh sắp sửa nhe nanh giương vuốt đến nơi. Anh liếc nhìn Đệ Nhất Anh Kì rồi nói: “Tử Di, đi thôi”. Nói rồi anh kéo tay cô đi vào thang máy. Trác Khang bụng bảo dạ phen này không hay rồi. Quả nhiên, Đệ Nhất Anh Kì mặt biến sắc, quát: “Tên kia, anh là cái thá gì mà dám không nể mặt tôi hả?” Ngô Bình nhướn mày, lạnh lùng hỏi: “Anh đang nói chuyện với tôi?” Trác Khang vội vã kéo Ngô Bình sang một bên, nói nhỏ: “Chú em, hãy nể mặt tôi với đừng đôi co với cậu ta”. Ngô Bình nhìn Trác Khang, nói: “Ông chủ Trác phải nhìn cho kỹ, là anh ta gây sự với tôi đấy chứ”. Trác Khang cười khổ, nói nhỏ: “Chú em, lẽ nào cậu chưa từng nghe nói tới gia tộc Đệ Nhất?” Ngô Bình sớm đã nghe danh rồi. Hồi trước lúc tám chuyện với Từ Quý Phi, ông ấy từng nói ở vùng Giang Nam có một gia tộc bí ẩn, gọi là gia tộc Đệ Nhất. Gia tộc này vô cùng thần bí, trong gia tộc có ba dị nhân. Một người tinh thông phong thuỷ, một người tinh thông võ học, một người tinh thông y thuật. Có điều, năm mươi năm trước, ba dị nhân này cùng lúc mất tích. Gia tộc Đệ Nhất từ đó cũng vô cùng kín tiếng. Mặc dù kín tiếng, nhưng thành quả người đi trước để lại vẫn đủ cho người của gia tộc Đệ Nhất ngày nay hưởng không hết. Hơn nữa, trong gia tộc này giờ cũng có không ít nhân tài vang danh giang hồ. Ngô Bình lạnh lùng đáp: "Đã từng nghe danh thì sao? Đội họ lên đầu cho họ cưỡi đầu cưỡi cổ tôi sao?" Trác Khang cười khổ: "Chú em, võ thần của gia tộc Đệ Nhất quay về rồi!" Ngô Bình cũng chẳng ngạc nhiên, đáp: "Cũng chỉ là một võ thần mà thôi". Trác Khang thở dài đáp: "Võ thần của gia tộc Đệ Nhất từng giết một Quỷ Tiên". Ngô Bình mặt vẫn không cảm xúc, anh nhìn Trác Khang hỏi: "Vậy ông muốn tôi phải làm sao?" Trác Khang vẻ mặt vô cùng mâu thuẫn, cuối cùng cắn răng nói: "Chú em, hay là để cô chủ Đường ở lại ăn một bữa cơm với cậu ta. Dù gì cũng chỉ là một bữa cơm thôi, cũng không có gì..." Ngô Bình bật cười, thật không ngờ ông vua của thế giới ngầm Vân Kinh cũng có lúc "hèn" như vậy. Nhưng ông ta không chỉ hèn một mình mà còn bắt người khác hèn cùng ông ta! Ngô Bình khẽ thở dài, sau đó vươn tay, vỗ vỗ mặt ông ta, nói: "Ông già rồi, có lẽ đã đến lúc nên quy ẩn giang hồ". Trác Khang sững người, mặt biến sắc, vội vã nói: "Chú em, tôi làm vậy cũng vì muốn tốt cho cậu". Ngô Bình cau mày: "Sau này đừng gọi tôi là "chú em" nữa, gọi là "cậu chủ Ngô" đi!" Trác Khang trong lòng trùng xuống. Ông ta biết quyết định của mình ban nãy đã khiến ông ta mất đi tình bạn với Ngô Bình. Nhưng Trác Khang không hối hận, bởi ông ta muốn tiếp tục làm vua thế giới ngầm ở Vân Kinh. Mà muốn được như vậy thì buộc phải có sự hậu thuẫn của gia tộc Đệ Nhất!