Vợ Đường Minh Huy cũng nói: “Ngô Bình, chuyện của Tử Yên sau này, cô chú nhờ cả vào cháu”. Ngô Bình: “Cô khách sáo quá ạ”. Đường Minh Huy mỉm cười: “Ngô Bình, hôm nay chú mời cháu đến đây là có một việc. Chú biết cháu rất giỏi y thuật, chú có một người bạn mắc phải bệnh lạ, đã chạy chữa nhiều nơi mà không khỏi nên muốn nhờ cháu khám hộ”. Ngô Bình: “Được ạ, cháu còn ở Vân Kinh mấy hôm cơ”. Đường Minh Huy cười nói: “Tốt rồi, mai chú sẽ bảo bạn chú đến”. Đường Tử Di nói: “Bố, bạn của bố là bác Hướng ạ?” Đường Minh Huy: “Đúng rồi”. Đường Tử Di cau mày: “Bố ơi, bố biết thừa bác Hướng đang đắc tội với ai đó còn gì. Nửa năm trước, các bác sĩ đến khám cho bác ấy đều chết cả rồi, bố bảo Ngô Bình khám cho bác ấy để hại anh ấy à?” Đường Minh Huy vội nói: “Tử Di, sao bố lại hại Ngô Bình được. Bác ấy sẽ lén đến đây, không để cho ai biết hết”. Đường Tử Di thở dài: “Bố, người mà bác ấy đắc tội hành bác ấy thừa sống thiếu chết, chứng tỏ họ đã hoàn toàn khống chế được bác ấy rồi, giờ muốn tra xem ai chữa trị cho bác ấy đâu có khó gì”. Nghe Đường Tử Di nói vậy, Đường Minh Huy cũng bắt đầu do dự: “Tử Di, thế mình không giúp bác ấy nữa à?” Ngô Bình đã hiểu ra vấn đề nên hỏi: “Chú ơi, mọi người đang nói đến ai thế ạ?” Đường Minh Huy: “Bạn chú tên là Hướng Chính Nhất, nhà họ Hướng từng là một trong năm gia tộc hào môn ở Vân Kinh, đến thời bạn chú lên tiếp quản gia tộc thì lại đắc tội với một nhân vật lớn. Từ đó việc làm ăn lụi bại, ông ấy thì mắc bệnh lạ, ngày nào cũng đau đớn quoằn quoại. “Bọn chú chơi với nhau từ hồi còn trẻ nên thân lắm, chú còn nhận bố ông ấy là bố nuôi mà, ông ấy cũng nhận bố chú làm bố nuôi”. Ngô Bình: “Ai đã ra tay với bác ấy ạ? Nhà họ Hướng điều tra ra được không?” Đường Minh Huy lắc đầu: “Tra ra được thì đã tốt, ngày nào Hướng Chính Nhất cũng nhốt mình trong phòng tối, không thấy tiếng cũng không thấy người, cứ như thây ma ấy. Ông ấy đã thử tự sát nhiều lần, nhưng đều không thể thành công”. Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Mai cháu sẽ đến nhà họ Hướng xem thế nào”. Đường Tử Di vội cản: “Ngô Bình, anh đừng đi. Nhỡ đắc tội với người đó thì sao?” Ngô Bình nói: “Em yên tâm, sẽ không có ai phát hiện ra anh đâu, em chỉ cần nói cho anh biết vị trí của nhà họ Hướng và phòng của Hướng Chính Nhất thôi”. Đường Minh Huy do dự rồi nói: “Được, nhưng cháu phải cẩn thận nhé”. Dùng bữa xong, Ngô Bình gọi Đường Tử Yên ra sân rồi truyền cho cô bé một bài công pháp đơn giản, để cô bé tập thử. Đường Tử Yên rất thông minh, vừa học đã hiểu ngay, sau đó tập trung luyện tập, bắt đầu từ Luyện Khí tiểu chu thiên. Sau khi thấy cô bé tập ổn định rồi thì Ngô Bình mới rời đi. Anh đi ra nhà kho, ở đây có 40 tảng đá chưa xẻ, anh sẽ tranh