Đệ Nhất Anh Kì nhìn thấy Ngô Bình tới thì ánh mắt hiện lên đầy vẻ thù hằn. Anh ta cười lạnh nhìn Ngô bình như thể đang nhìn một người đã chết. Trác Khang đang khom lưng uốn gối, nhìn thấy Ngô Bình tới thì không hề ngạc nhiên. Ông ta cao giọng nói: "Chú em, cậu không liên quan đến việc này, tôi mong cậu sẽ không nhúng tay vào". Ngô Bình lạnh lùng nhìn Trác Khang, đáp: "Trác Khang, tôi đã nói rồi, gọi tôi là ''cậu chủ Ngô" đi". Trác Khang hơi ngượng, đáp: "Sao phải làm đến nước này chứ? Một Võ Vương như cậu đứng trước mặt Võ Thần thì vốn chẳng là gì". Nói rồi, ông ta né sang một bên. Sau lưng ông ta là một người đàn ông không thể đoán được tuổi tác. Người đó mặc một bộ đồ luyện võ màu xanh lam, đi giày vải, tóc khá dài xoã xuống vai. Gương mặt người này hơi gầy, mắt tam giác, lông mày mỏng, cao chừng một mét tám mươi lăm. Khí tức toả ra từ người này rất mạnh, ông ta đứng đó sừng sững, vững chãi như một ngọn núi. Người đàn ông nhìn về phía Ngô Bình, hỏi: "Cậu chính là Ngô Bình? Cậu là người đánh Anh Kì?" Ngô Bình: "Là tôi. Hôm nay tôi tới, thứ nhất là để ra mặt cho anh Ba tôi. Thứ hai là để được thử sức với Võ Thần, mong ông không làm tôi thất vọng". Người đàn ông cười lớn, đáp: "Hay lắm! Một hậu bối có tu vi kém tôi mà lại có dã tâm lớn đến vậy, tôi thấy rất thú vị. Cậu yên tâm, tôi sẽ không giết cậu. Nếu thua thì cậu sẽ phải phục vụ cho gia tộc Đệ Nhất mãi mãi". Ngô Bình: "Tôi cũng vậy. Tôi cũng sẽ không giết ông. Nếu ông thua thì phải làm thuộc hạ cho tôi, gọi tôi là chủ nhân". Đệ Nhất Võ Thần hừ một cái rồi đáp: "Được! Chúng ta đặt cược như vậy đi!" Đệ Nhất Anh Kì lớn tiếng nói: "Ông Bảy, giết hắn đi!" Đệ Nhất Võ Thần không thèm đếm xỉa đến lời anh ta mà bước lên phía trước vài bước. Ngô Bình cũng bước lên vài bước, Quyền Ý của hai người đối chọi nhau, khiến cả hai bên đều kinh ngạc. Đệ Nhất Võ Thần kinh ngạc bởi không ngờ Ngô Bình lại có Quyền Ý mạnh mẽ đến vậy. Ngô Bình cũng không ngờ Đệ Nhất Võ Thần cũng luyện được Quyền Ý, lại còn là Quyền Ý Tiểu Thành. Đệ Nhất Võ Thần hít sâu một hơi, nói: "Tôi bế quan lâu như vậy chính là để luyện Quyền Ý. Thật không ngờ vừa xuất quan đã gặp cậu. Được lắm! Đánh bại được cậu, tôi sẽ lên tới Quyền Ý Đại Thành!" Ngô Bình đáp: "Trong thiên hạ này người có được Quyền Ý không nhiều, ông xứng đáng là đối thủ của tôi. Đánh bại ông, có thể cũng khiến Quyền Ý của tôi thăng cấp". Hai người nói dứt lời liền bước về phía đối phương. Một bước rồi hai bước, khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn ba bước mới dừng laị. Ngô Bình xuất quyền trước, Đệ Nhất Võ Thần cũng xuất quyền chặn đòn tấn công của anh. Kỳ lạ ở chỗ, tốc độ đánh của họ đều cực kỳ chậm, cứ như hai cụ già đang luyện Thái Cực Quyền vậy. Đệ Nhất Anh Kì thấy rất kỳ lạ, anh ta hỏi người bên cạnh: "Ông Bảy bị sao vậy? Sao lại xuất quyền chậm thế? Nếu đánh nhanh hơn thì đã trúng rồi". Người bên cạnh anh ta là một ông cụ. Ông cụ này đáp: "Cậu không hiểu, họ đã dùng hết sức rồi!" Lúc này, trên cành cây tùng cổ thụ trên đỉnh núi, một vài chú chim giật mình bay đi, một đoạn cành thông nhỏ rơi xuống. Nhưng khi cành thông rơi xuống cách đỉnh đầu hai người họ chừng năm mét thì đột nhiên nổ bùm một cái. Cành cây ban nãy nát vụn thành bột, mùi gỗ tùng thơm nhẹ toả ra khắp không trung và lưu lại một lúc lâu.
Từ Quý Phi kinh ngạc nhận ra trong phạm vi năm mét xung quanh hai người họ đã hình thành một trường lực đáng sợ, không ai có thể đến gần. Nếu không chắc chắn sẽ bị thương nặng, thậm chí mất mạng!