Đệ Nhất Đức Nhân mặt đanh lại, khẽ phất tay một cái, Đệ Nhất Anh Kì Bay lên không trung, thổ huyết,.sau đó anh ta rơi xuống đất ngất xỉu. “Chủ nhân, xin hãy tha thứ cho sự ngu muội của nó”, Đệ Nhất Đức Nhân nói nhỏ. Ngô Bình: “Tôi không tính toán với anh ta, sau này nếu ông gặp phải phiền phức gì có thể tới tìm tôi. Được rồi, giờ các người có thể đi”. Đệ Nhất Đức Nhân vái Ngô bình một cái, sau đó đưa người của gia tộc Đệ Nhất nhanh chóng rời khỏi đó. Lúc này trên Tử Kim Đài rộng lớn chỉ còn lại Từ Quý Phi, Ngô Bình và Trác Khang. Trác Khang vẫn quỳ trên mặt đất. trên gương mặt Từ Quý Phi không thể nhận ra đang buồn hay đang vui. Sau đó, ông ấy vỗ mạnh một cái lên đỉnh đầu Trác Khang. Trác Khang rùng mình một cái sau đó bắt đầu run rẩy. Ngô Bình biết Từ Quý Phi đã phế tu vi của Trác Khang. Bây giờ Trác Khang đã trở thành một người bình thường không có tu vi. Trác Khang lão đảo đứng dậy hành lễ Với Ngô Bình, sau đó chân nam đá chân chiêu đi xuống núi. Ngô Bình: “Trác Khang đồng ý cho anh Ba phế tu vi sao?” Từ Quý Phi đáp: “Không còn lựa chọn nào khác, trong vòng ba ngày Trác Khang sẽ đem toàn bộ tài sản đứng tên mình giao cho chú. Anh sẽ cho Trác Khang một khoản tiền dưỡng già để sống nốt phần đời còn lại trong giàu sang đủ đầy”. Ngô Bình thở dài nói: “Một ngày làm thầy cả đời làm thầy, đáng ra Trác Khang không nên chọn đi con đường này”. Từ Quý Phi đáp: “Thực ra anh có dự định khác dành cho Trác Khang, Chỉ tiếc là Trác Khang không đủ bình tĩnh để chờ đến lúc đó”. Ngô Bình tò mò hỏi: "Anh Ba định sắp xếp gì cho Trác Khang vậy?” Từ Quý Phi: “Vốn anh định để Trác Khang hợp tác với chú để chú giúp Trác khang tẩy trắng quá khứ, sau này kế nhiệm anh”. Ngô Bình trầm mặc. Quả thực, nếu anh đồng ý giúp Trác Khang thì ông ta sẽ dễ dàng phát tài. Dự án vịnh Bạch Long kia đã chứng minh điều đó. Từ Quý Phi nói tiếp: “Em trai, anh vẫn phải theo sát phía Trác Khang nên xin cáo từ trước”. Sau khi tiễn Từ Quý Phi đi khỏi đó, Ngô Bình quay lại biệt thự vịnh Bạch Long. Đường Tử Di vẫn đang lo lắng chờ đợi. Thấy anh an toàn trở về cô mới thở phào nhẹ nhõm, lao tới ôm chặt lấy anh. Ngô Bình khẽ vuốt tóc cô, nói: “Không phải anh đã không sao rồi sao?” “Anh đánh bại Đệ Nhất Võ Thần rồi sao?”, cô hỏi. Ngô Bình: “Đệ Nhất Võ Thần cũng chỉ đến vậy. Nếu không phải đã luyện Quyền Ý từ trước thì ông ta không chịu nổi mười đòn”. Đường Tử Di trong lòng vô cùng hãnh diện. Người đàn ông lọt vào mắt xanh của cô quả thực không khiến cô thất vọng! Đúng lúc này, Ngô Bình nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Tôi nói, cậu không nhìn thấy tôi phải không?”