Ngô Bình có ơn cứu mạng họ, mà Đường Băng Vân lại là người của anh nên họ lựa chọn như vậy cũng không có gì kì lạ. Ngô Bình nói: “Cảm ơn hai người”. Đường Băng Vân cười nói: “Chồng, anh nghỉ chút đi rồi lát mình đi gặp ông”. Đường Thiên Tuyệt biết Ngô Bình đã về nên muốn gặp anh. Ngô Bình gật đầu, sau đó hàn huyên thêm vài câu rồi cùng Đường Băng Vân đi gặp Đường Thiên Tuyệt. Nơi ở của Đường Thiên Tuyệt cách đây không xa, họ đi vài bước là tới. Hai người tới nơi thì thấy Đường Thiên Tuyệt đang tập hít thở trong sân. Ngô Bình vừa nhìn đã biết ông ấy đang tu luyện bài hít thở ngồi. Đường Thiên Tuyệt thu dáng lại rồi cười nói: “Hai đứa vào đây”. Một cô gái khoảng 15 tuổi trông rất thanh tú bê khay trà ra, sau đó rót cho Ngô Bình và Đường Băng Vân. Đường Băng Vân mỉm cười rồi hỏi cô ấy: “Băng Hiên, em về lúc nào thế?” Cô gái cười đáp: “Chị, em mới về hôm qua”. Đường Băng Vân giới thiệu với Ngô Bình: “Chồng, em ấy là Băng Hiên, con gái của chú út, trước kia đi du học ở nước ngoài”. Băng Hiên chào hỏi: “Chào anh rể”. Ngô Bình gật đầu: “Chào em”. Đường Thiên Tuyệt cũng ngồi xuống rồi nói: “Băng Vân, ông chuẩn bị cho Băng Hiên về nước, sau đó để con bé đi theo cháu”. Đường Băng Vân gật đầu ngay: “Được ạ”. Đường Thiên Tuyệt ừm một tiếng rồi nói tiếp: “Hai chị em đi chơi đi, ông có chuyện muốn nói với Ngô Bình”. Đường Băng Vân lập tức dẫn Băng Hiên đi ra chỗ khác. Đường Thiên Tuyệt nhấp một ngụm trà rồi nói: “Tiểu Ngô, tối nay chữa cho Canh Tổ, cháu chắc bao nhiêu phần trăm là chữa khỏi?” Ngô Bình: “70 phần trăm ạ”. Thật ra Ngô Bình chỉ khiêm tốn vậy thôi, chứ ít nhất anh chắc chắn đến 90 phần trăm rồi. Đường Thiên Tuyệt mừng rỡ nói: “Đúng là ông trời có mắt! Nếu Canh Tổ mà khoẻ lại thì đám yêu ma quỷ quái sẽ bị áp chế hết”. Sau đó, ông ấy nghiêm giọng nói: “Tối nay nhất định sẽ có kẻ không muốn cháu chữa khỏi bệnh cho Canh Tổ, vì thế chúng ta phải thật cẩn trọng”. Ngô Bình: “Cháu hiểu ạ”. Đường Thiên Tuyệt: “Canh Tổ có tu vi cao thâm, nếu cháu chữa khỏi bệnh cho người thì kiểu gì cũng được trọng thưởng, đây cũng sẽ là vận may của cháu”. Hai người đang trò chuyện thì Đường Thiên Hạc xin vào gặp. Ông ấy đi thẳng tới ngồi cạnh Ngô Bình rồi nói: “Cậu Ngô, nghe nói cậu về Đường Gia Bảo rồi nên tôi phải tức tốc đến gặp cậu ngay”.