Anh nói: “Canh Tổ, phiền người rời khỏi hồ thuốc một lát”. Canh Tổ cau mày nói: “Giờ tôi không thể rời khỏi hồ thuốc này được”. Ngô Bình đành phải quan sát tình trạng của ông ấy qua nước thuốc, trong người Canh Tổ có các con trùng màu trắng rất mảnh, chúng sống trong da của ông ấy, sau đó đẻ trứng trong nội tạng. Nhìn thấy con trùng này, Ngô Bình cau mày nói: “Ký sinh trùng!” Canh Tổ mở mắt ra nói: “Nhóc, cậu cũng tinh mắt đấy, phát hiện ra được loại dị trùng này”. Ngô Bình hỏi: “Sao ngày xưa, Canh Tổ lại nhiễm phải loại ký sinh trùng này?” Canh Tổ không còn thái độ khinh thường như trước nữa, mà nói: “Ngày xưa, tôi có thù với một người thuộc Cổ Đạo. Tôi đã giết cả nhà người đó, ông ta không phải đối thủ của tôi, vì thế đã đi khắp nơi để tìm cổ trùng, sau đó nuôi dưỡng thành ký sinh trùng trong truyền thuyết. Về sau, tôi đã đấu kiếm với một kiếm tiên, dù thắng, nhưng đã bị thương nặng. Trên đường về Đường Môn, tôi đã bị người đó ngấm ngầm thả trùng vào người. Tôi vốn đang bị thương nặng, mà con ký sinh trùng ấy lại rất mạnh. Từ đó trở đi, tôi luôn phải ngâm người trong nước thuốc, như vậy mới có thể ngăn loại trùng kia sinh sôi nảy nở”. Ngô Bình gật đầu nói: “Ngâm thuốc đúng là cách hữu dụng nhất khi đó”. Đường Thái Canh: “Nhóc, cậu chữa được bệnh này không?” Ngô Bình: “Ký sinh trùng mạnh là bởi nó đã phát triển cùng với thần kinh và máu thịt của ông, ông chỉ là vật chủ cung cấp nguồn dinh dưỡng cho chúng thôi. Loại bỏ chúng chẳng khác nào phải giết ông”. Đường Thái Canh thở dài: “Đúng vậy, cho nên bao năm qua, tôi có làm gì được chúng đâu”. Quan Trùng Sơn trầm giọng nói: “Ngô Bình, nói vậy là đến cậu cũng bó tay ư?” Ngô Bình đáp: “Tôi nói mình bó tay khi nào?” Quan Trùng Sơn và Canh Tổ cùng sáng mắt lên rồi nhìn anh. Ngô Bình chậm rãi lấy một con dao găm ra rồi nói: “Canh Tổ, phiền ông giớ tay phải lên”. Lần này, Canh Tổ rất phối hợp, lập tức làm theo. Da thịt trên cánh tay của lão gần như không thấy nữa, thay vào đó là lớp da nhuốm máu nhão nhoẹt. Các con trùng nhỏ và mảnh đang thò đầu ra rồi lại chui vào trong ở đó. Ngô Bình dùng dao găm cắt một miếng thịt bé như móng tay trên cánh tay của Canh Tổ, nhưng đã có vài chục con trùng ở đó. Anh bổ miếng thịt ấy vào trong một hộp ngọc, sau đó nói với Quan Trùng Sơn: “Tôi sẽ kê một đơn thuốc, ông mau đi đưa cho Đường Thiên Tuyệt, để ông ấy cho người đi lấy”. Ngô Bình lấy giấy bút ra rồi viết nhanh một đơn thuốc, sau đó đưa cho Quan Trùng Sơn để ông ấy mang ra ngoài cho Đường Thiên Tuyệt. Đây là một việc hệ trọng, Đường Môn đã huy động mọi lực lượng nên chỉ mất chưa đến một tiếng đã có thể gom đủ tất cả dược liệu mà Ngô Bình cần. Trong lúc chờ thuốc về, Ngô Bình mới nói: “Xem ra lời đồn bên ngoài sai rồi, Canh Tổ đã là cao thủ cảnh giới Địa Tiên tầng thứ tư từ lâu, hơn nữa còn sắp đột phá lên tầng