Đường Thái Canh nghiêm túc nói: “Cậu đã cứu tôi khỏi nỗi đau đớn dày vò, tôi sẽ nhớ mãi công ơn này! Tôi bái lạy cậu cũng là chuyện bình thường”. Sau đó, ông lão nói tiếp: “Tiểu Ngô, cậu là Quan Tiên ra ngoài trước đi. Nếu có ai hỏi tôi đã khôi phục lại thực lực như cũ chưa thì cứ bảo chữa trị đã thất bại”. Ngô Bình ngẩn ra: “Canh Tổ làm vậy là sao ạ?” Đường Thái Canh nói: “Đường Môn đã hoạt động rất lâu rồi nên không còn được như xưa nữa, tôi phải tìm hiểu lại về môn phái rồi mới có cái nhìn chính xác được. Hơn nữa, giờ Đường Thiên Tuyệt là môn chủ, cùng lắm tôi chỉ làm trợ thủ cho ông ấy thôi, chứ không thể cướp hào quang được”. Đường Thái Canh có quyết định như vậy khiến Ngô Bình rất bất ngờ, anh cố ý hỏi: “Canh Tổ tự quản lý môn phải chẳng tốt hơn sao?” Đường Thái Canh xua tay: “Tôi không có hứng thú với Đường Môn, so với quản lý môn phái thì tôi thích tự do tự tại hơn”. Dứt lời, ông lão cười nói: “Tiểu Ngô, cậu có ơn với tôi nên tôi sẽ tặng cậu một thứ”. Ông ấy lấy một chiếc túi bách bảo ra đưa cho Ngô Bình, anh nhận lây thì thấy có bảy lá bùa chú ở bên trong, tất cả đều là bùa Sát Sinh. Đường Thái Canh nói: “Đây là bảy lá bùa mà tôi từng luyện chế, mỗi lá đều có bảy cấm chế trở lên, cậu tha hồ mà dùng”. Ngô Bình mừng quýnh, anh biết sự lợi hại của loại bùa này, uy lực của nó đủ để giết tu sĩ cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba và đe doạ được tu sĩ cảnh giới Địa Tiên tầng thứ tư! Loại bùa này rất khó luyện chế nên anh cảm ơn Đường Thái Canh ngay. Ông lão nói: “Ừm, hai người ra ngoài trước đi”. “Vâng”. Ngô Bình và Quan Trùng Sơn đi ra ngoài, nhưng không thấy Đường Thiên Tuyệt đâu, mà chỉ có nhóm Đường Băng Vân. Ngô Bình hỏi: “Băng Vân, môn chủ đâu?” Đường Băng Vân đáp: “Chồng, có kẻ địch tấn công Đường Môn, ông dẫn người đi đối phó rồi”. Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Lâu chưa?” Đường Băng Vân: “Mọi người đi từ lúc tờ mờ sáng”. Ngô Bình vội nói: “Dẫn anh đi”. Cả đoàn người vội vàng trở lại Đường Môn, chưa đến nơi đã có thể nhìn thấy hai bóng người đang giao đấu trên không trung, một người trong số đó là Đường Thiên Tuyệt, người còn lại thì không rõ là ai. Quan Trùng Sơn hừ lạnh một tiếng rồi bay vút lên cao, đứng cạnh Đường Thiên Tuyệt. Đối thủ của Đường Thiên Tuyệt hoảng hốt rồi nói: “Quan Trùng Sơn, ông chưa chết cơ à!” Người đó biết Quan Trùng Sơn, nhưng Quan Trùng Sơn thì lại không biết nên hỏi: “Họ tên là gì?” Đường Thiên Tuyệt nói: “Hộ pháp Tả, đó là tán tu của Thục Sơn, tên là Chu Sĩ Quần. Ông ta đã nhận một lô đệ tử rồi làm xằng làm bậy ở Thục, ngoài ra còn nhiều lần xung đột với chúng ta, lần này không biết tại sao dám đánh đến tận đây”. Quan Trùng Sơn lạnh lùng nói: “Một là biến, hai là chết!” Chu Sĩ Quần hừ nói: “Quan Trùng Sơn, ngày xưa ông là Võ thánh thiên hạ vô địch. Nhưng bây giờ, tôi và ông cùng ở cảnh giới Địa Tiên, tôi mà phải sợ ông à?” Quan Trùng Sơn: “Không đi chứ gì! Vậy thì ở lại!” Dứt lời, ông ấy lấy một cái búa ra rồi tấn công Chu Sĩ Quần. Một nhát búa nện xuống người Chu Sĩ Quần, ông ta vội tránh sang một bên, nhưng đường búa ấy quá nhanh, hơn nữa còn chuyển hướng bất ngờ nên vẫn đập trúng người ông ta. Chu Sĩ Quần cả kinh, vòng tay ôm người rồi hét lớn, không gian trước mặt ông ta như bị nén thành một tấm lá chắn. Uỳnh!