Ngô Bình ngẩng đầu lên thì thấy ở eo núi có bốn người đang nhìn về phía này. Họ gồm ba nam một nữ, nhưng anh không biết ai cả. Anh nhanh chóng mặc đồ lên rồi lau khô tóc, sau đó quay về đường cũ. Còn bốn người kia thì nhanh chóng băng qua bụi gai rồi chạy đến hồ nước. Trong số họ có một ông lão, một người đàn ông trung niên và một nam một nữ trẻ tuổi. Người thanh niên cao gầy, môi mỏng mày rậm. Hắn liếc nhìn xuống hồ nước đầu ngầu rồi hỏi Ngô Bình: “Này, làm gì thế hả?” Ngô Bình nghe giọng điệu có vẻ xúc phạm của hắn thì thờ ơ đáp: “Tôi làm gì thì liên quan gì đến anh?”, nói rồi, anh quay đầu bỏ đi. “Đứng lại!”, người thanh niên giơ tay ra túm vai Ngô Bình, móng tay hắn sắc như dao cau, rõ ràng đã luyện Ưng Trảo Công. Ngô Bình như mọc mắt ở sau gáy nên nhanh chóng lách người, sau đó trở tay nhéo tai tên đó, động tác của anh vừa nhanh vừa chuẩn nên hắn không né được. Tên đó hét lên đau đớn vì bị Ngô Bình nhéo tai, sau đó gập người xuống rồi lệch mặt sang một bên, đau đến mức chảy nước mắt. Ngô Bình lạnh giọng nói: “Bố mẹ anh không dạy anh cách nói chuyện lịch sự à?” Ông lão ở cạnh đó biến sắc mặt rồi nói: “Này cậu bạn, cậu hơi quá rồi đấy, thả cháu tôi ra”. Ngô Bình liếc nhìn ông ta thì thấy đó là một ông lão rất có tinh thần, dáng người cao lớn, tay và xương cốt thô hơn người bình thường, tu vi chắc ở cảnh giới Tiên Thiên Luyện Hình. Anh hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Bảo sao mà cháu không biết lễ phép là gì, vì ông cũng có ra cái thể thống gì đâu”. Ông lão nổi giận, nhưng cố nhịn rồi nói: “Cậu bạn, tôi nhắc lại, thả cháu tôi ra”. Ngô Bình lại càng mạnh tay hơn rồi nói: “Nếu tôi không thả thì sao?” Người thanh niên kêu như con lợn bị chọc tiết, tai bắt đầu rách ra rồi rỉ máu. Ông lão vừa định ra tay thì người đàn ông trung niên bên cạnh chợt vái lạy Ngô Bình: “Tham kiến Võ Vương!” Cái gì! Ông lão hoảng hốt rồi vô thức lùi lại. Ngô Bình thấy hơi bất ngờ, anh quan sát người đàn ông trung niên rồi nói: “Ông cũng tinh mắt đấy!” Người đàn ông trung niên vội nói: “Không dám, do khí chất của tiên sinh quá phi phàm thôi”. Ngô Bình thả lỏng tay, người thanh niên ngã vật ra đất, nhưng sau khi biết anh là tu sĩ cảnh giới Võ Vương thì không dám ho he gì nữa. Ông lão có vẻ lúng túng rồi chắp tay: “Tiên sinh, ban nãy chúng tôi mạo phạm, mong tiên sinh tha tội”. Ngô Bình cười lạnh hỏi: “Các người đến đây làm gì?” Ông lão và người đàn ông trung niên nhìn nhau, ông lão đáp: “Thưa tiên sinh, trước đây tôi tình ngờ biết được ở đầm Quỷ Khiếu này sẽ có tiếng quỷ khóc vào mỗi đêm trăng sáng, tôi nghi ở đây có bảo bối thu hút quỷ đến nên mới đến xem sao”. Ngô Bình bình thản nói: “Ở đây không có bảo bối gì đâu, tôi vừa mò ở dưới đấy mãi mà không có thu hoạch gì cả”. Ông lão vội nói: “Vâng, chắc bảo bối đã bị người khác lấy mất rồi, dẫu sao đầm Quỷ Khiếu này cũng tồn tại lâu rồi”.
Sau đó, ông lão tự giới thiệu: “Tôi là Lý Trường Thanh, là người ở tỉnh bên cạnh. Nếu tiên sinh rảnh thì mời tới nhà tôi uống trà”.