Ở phía sau, Lý Bảo Khôn rất lo lắng, vội vàng nói: “Mong anh Ngô cẩn thận!” Ông nói vậy nhưng lại không dám đi theo, chỉ đứng cách cửa mười mét, nét mặt căng thẳng vô cùng. Ngô Bình quan sát căn nhà mọc cỏ um tùm ấy một lúc rồi nhấc chân bước vào trong. Cương khí trong người anh chấn động. Những nơi anh đi qua, cỏ cây đều tự động tách ra và để lộ mặt đất. Nhờ năng lực nhìn thấu vạn vật, anh thấy âm khí ở đây như thực thể vậy, đã ngưng tụ thành âm sát! Hiệu quả của âm sát không thua kém sát lực Bạch Cốt mà anh từng gặp trước đây, nó có tính ăn mòn rất mạnh. Vậy nên mọi thứ trong căn nhà này đều mục cả. Phiến đá trên mặt đất vừa giẫm đã vỡ nát, bể cá vàng kia vừa bóp đã biến thành bột mịn. Không khí nhớp nháp và ẩm ướt, khiến người ta cực kỳ khó chịu. Đột nhiên, tà khí xung quanh cuộn trào, một màn sương đen ngòm che khuất tầm nhìn. Đứng ngoài cửa, Lý Bảo Khôn bàng hoàng thốt lên: “Anh Ngô, mau ra đây!” Nhưng Ngô Bình dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi vào trong. Anh bước lên bậc thềm, tiến vào đại sảnh. Mọi thứ trong sảnh đều mục nát. Khung cửa vừa chạm đã hỏng, sơn bong ra, mùi ẩm mốc xộc tới khiến Ngô Bình phải nín thở. Không ngờ còn có dây leo mọc trong phòng khách, phủ kín đồ nội thất. Thân rễ của dây leo màu đen, bề mặt còn mọc gai nhọn. Bước vào phòng khách liền tiếng cười u ám vang lên trong đầu Ngô Bình. Tiếng cười như phát ra từ chín tầng địa ngục, văng vẳng khắp nơi, lạnh lẽo thê lương. Ngô Bình cười khẩy: “Thứ âm linh cỏn con mà cũng dám lộng hành trước mặt bổn tiên? Mau chóng hiện thân đi, bằng không tao sẽ khiến mày hồn xiêu phách tán!” Tiếng cười ấy biến mất, sương dày cuộn trào, ngưng tụ thành hình dạng cô gái, tiến về phía Ngô Bình, tà khí xung quanh vô cùng khủng khiếp. Ngô Bình cười lạnh lùng, lấy chuỗi ba mươi sáu hạt châu ra, truyền chân khí vào đó. Ngay lập tức, hạt châu phát ra ánh sáng, khí của âm sát xung quanh dần tiêu tan. Tà khí hình người ấy hét lên rồi lập tức biến mất. Ngô Bình giận dữ nói: “Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt!” Anh phất tay, một lá bùa Thuần Dương bay ra, đóng “cộp” vào nóc phòng. Bùa Thuần Dương phát ra tiên quang chín màu, nhờ nó chiếu rọi, cả căn phòng lập tức ấm áp như mùa xuân, mọi khí âm sát đều bị quét sạch. Lúc này, một giọng nữ vẳng lên trong đầu Ngô Bình: “Chống lại ta, ta sẽ giết ngươi!” Giọng nói ấy vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn. Ngô Bình chỉ đáp: “Được thôi, tao đang chờ đây”. Dứt lời, anh lại đến căn phòng thứ hai, vung tay, ném lá bùa Thuần Dương thứ hai. Cứ như vậy, ba căn phòng của gian nhà chính đều được anh đóng đinh một lá bùa Thuần Dương. Tiên lực Thuần Dương chầm chậm toả ra, tà khí trong phòng đã biến mất. Giọng nói kia ngày một giận dữ: “Chết tiệt! Ranh con, ta phải giết ngươi!” Căn phòng này là nơi ẩn mình của âm linh ấy, nay lại bị bùa Thuần Dương chiếu soi và sưởi ấm. Âm linh như bị thiêu trên lửa, khó chịu vô cùng. Ngô Bình hờ hững nói: “Tao đã cho cơ hội mà mày không quý trọng. Bây giờ dù mày có cầu xin tao thì cũng muộn rồi”. Nói đoạn, anh cong tay lại, bắt đầu niệm một đoạn chú quỷ tiên. Đoạn chú này được ghi chép trong phiến ngọc, có nguồn gốc từ phái Thiên Quỷ thời Tiên quốc, khi kích hoạt có thể khắc chế âm linh.
Ngay lập tức, cả căn nhà vang vọng giọng nói như tiếng chuông rền của Ngô Bình. Một cái bóng xám méo mó chui lên từ mặt đất, đào đất khắp nơi như một con chuột hòng lẩn trốn khỏi đoạn chú kia.