Bây giờ Cát Quảng Minh có cảm giác mình và Ngô Bình gặp nhau quá muộn, rất muốn ở cùng anh thêm vài ngày nữa. Song Ngô Bình còn có việc, đã rời đi ngay trong chiều hôm đó. Năm giờ chiều, anh lên máy bay chở khách, bay đến Đông Doanh với tư cách du khách. Anh là người của Thần Võ Ti, vì vậy phải dùng bí danh “Ngô Nhàn”, thân phận là bác sĩ. Sau khi máy bay cất cánh, Ngô Bình nhắm mắt nghỉ ngơi. Nửa giờ sau, máy bay gặp phải luồng không khí mạnh, anh mở bừng mắt. Ngô Bình ngồi ở khoang phổ thông, cửa sổ ở bên phải. Lúc này anh nhìn ra ngoài, thấy máy bay đang bay giữa tầng mây. Có một cô gái khoảng 20 tuổi ngồi bên trái Ngô Bình, cô ấy trông khá ưa nhìn, ăn mặc thì giản dị. Từ lúc lên máy bay, cô ấy chỉ lặng lẽ đọc sách, giờ gặp phải luồng khí lưu thì cô ấy mới gập sách lại rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngô Bình mỉm cười rồi lấy một túi nho khô trong túi ra đưa cho cô ấy: “Cô ăn không?” Cô gái xua tay: “Tôi không ăn đâu, cảm ơn anh”. Ngô Bình cũng không khách sáo mà ngồi ăn một mình luôn. Đây là đồ do Đường Băng Vân chuẩn bị, tất cả đều là những món ăn vặt bổ dưỡng, vì dụ như nho khô này được làm từ những quả nho ngọt nhất, cả mẫu chỉ cho ra được vài cân. Cô gái chợt nói: “Anh đến Đông Doanh du lịch à?” Ngô Bình gật đầu: “Ừm, còn cô?” Cô gái: “Tôi đi làm, một người bạn của tôi ở bên đó đã giới thiệu một công việc cho tôi”. Lương ở Đông Doanh đúng là cao hơn lương trong nước, một tháng có thể kiếm được hơn 20 nghìn. Ngô Bình: “Cô trẻ thế này chắc mới tốt nghiệp hả?” Cô gái cười đáp: “Tôi 19 tuổi, giờ đang trong kỳ nghỉ đông nên tôi tranh thủ ra nước ngoài làm việc”. Ngô Bình biết Đông Doanh cũng chẳng phải nơi tốt lành gì nên nói: “Một mình cô đến đấy thì phải cẩn thận đấy”. Cô gái nói: “Ừm, tôi biết rồi”. Trò chuyện thêm một lúc thì Ngô Bình biết cô gái tên là Dương Bình Bình, sinh viên trường đại học Vân Kinh. Khi nhắc đến Vân Kinh thì hai người lại có chung chủ đề bàn luận. Cuối cùng máy bay cũng hạ cánh, Ngô Bình và Dương Bình Bình trao đổi số điện thoại với nhau. Ra ngoài sảnh, Ngô Bình đã nhìn thấy Lạc Mộng Trần đang vẫy tay với mình. Anh nói với cô ấy: “Mộng Trần, ông Lạc đâu?” Lạc Mộng Trần cười nói: “Ông cố bận nên không tới được, vì thế bảo em đến đón anh”. Sau đó, hai người cùng lên một chiếc xe rồi rời khỏi sân bay. Đây là lần đầu Ngô Bình đến Đông Doanh, anh hỏi: “Mộng Trần, người nhà anh đâu?” Lạc Mộng Trần: “Mọi người ở nhà em, lẽ ra hôm nay sẽ đi lên phía Bắc chơi, nhưng vì anh đến nên mọi người muốn chờ anh”. Ngô Bình cười nói: “Ừm, thế thì cũng đi”.