Lửa bốc cháy, Ngô Bình liên tục bỏ dược liệu bào. Khoảng chục phút sau, tất cả ký sinh trùng đã bị luyện cháy hết, sau đó hoà vào với cây địa chi và các dược liệu khác để tạo ra một loại thuốc mỡ. Loại thuốc mỡ này rất hữu dụng, chưa kể đế địa chi, đám ký sinh trùng trông có vẻ độc, nhưng đã hấp thu rất nhiều tinh hoa trong người Đường Thái Canh nên cũng rất bổ. Sau đó, anh bỏ chỗ thuốc mỡ ấy xuống gốc của cây linh chi rồi lại tưới nước cho nó. Anh tin chỗ thuốc mỡ này đủ để Chi Nhân Chi Mã trưởng thành rồi. Ngô Bình cẩn thận đặt cây linh chi vào trong góc nhà kho rồi nhìn đồng hồ, bây giờ đã đến buổi chiều, anh ăn qua loa vài thứ rồi mang rượu ngon mà Lạc Trường Sinh cho đến Thạch Thành. Chiều muộn là Ngô Bình đã có mặt ở ngôi nhà tại phố Lệ Thuỷ, anh gọi cho Lục Nhiễm Trần trước, sau khi biết Nạp Lan Khả Khả không ở đây thì mở cửa vào luôn. Lúc này, Lục Nhiễm Trần đang mặc vest, đầu tóc bóng lộn, trông rất đẹp trai. Ngô Bình cười nói: “Anh, chị dâu em không có nhà à?” Lục Nhiễm Trần: “Cô ấy ra ngoài rồi, cậu đang cầm gì thế?” Ngô Bình giơ hai vò rượu lên rồi nói: “Rượu, tối nay anh em mình không say không về”. Lục Nhiễm Trần lắc đầu nói: “Tối nay anh bận rồi, còn phải hẹn hò nữa, không rảnh uống với cậu đâu”. Ngô Bình ngẩn ra: “Hèn hò á? Với Nạp Lan Khả Khả à?” Lục Nhiễm Trần đáp: “Nạp Lan là vợ anh, chứ không phải bạn gái”. Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Đại ca, không ngờ anh cũng đểu thế đấy!” Lục Nhiễm Trần nghiêm túc nói: “Này, anh đang cứu giúp tình đời đấy”. Ngô Bình tỏ vẻ coi thường: “Ok, anh cứ yên tâm mà cứu đi, em không làm phiền nữa”, nói rồi, anh bỏ rượu xuống rồi rời đi. Ngô Bình đến tìm Chu Nhược Tuyết, lâu không gặp, nay anh mới rảnh để rủ cô ấy đi ăn, tiện thể giới thiệu cô ấy với Triệu Học Phong. Ngô Bình và Chu Nhược Tuyết lần lượt xuất hiện trong một nhà hàng của Thạch Thành. “Ngô Bình”, cô ấy vẫy tay với anh. Hai người vào một phòng riêng, một lát nữa Triệu Học Phong mới đến, Ngô Bình lấy trà ra bảo nhân viên phục vụ đi pha, sau đó trò chuyện với Chu Nhược Tuyết. “Em đã nhờ người hỏi thăm về vụ án anh nhờ rồi, hình như có vấn đề đấy”, Chu Nhược Tuyết nói. Ngô Bình gật đầu: “Đúng, vì thế anh mới nhờ Triệu Học Phong nghe ngóng dùm”. Chu Nhược Tuyết đưa điện thoại cho Ngô Bình, anh đọc tin nhắn bên trong rồi cau mày. Đây là một tin nhắn đe doạ, đại khái là họ đã biết chuyện Chu Nhược Tuyết điều tra vụ án này nên muốn cô ấy đừng lo chuyện bao đồng, không thì chẳng những mất việc, mà còn nguy hiểm tới tính mạng. Ngô Bình tức giận nói: “Ngang ngược! Em nhận được