Thần Y Trở Lại

chương 1371 “sao vậy? không muốn sao?”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Viên đạn xé gió bay tới cũng bị Ngô Bình nhanh như cắt chộp lấy. Tốc độ của anh có thể ngang với tốc độ của âm thanh, một viên đạn đương nhiên không là gì. Anh xoè tay ra, một viên đạn nằm gọn trong lòng bàn tay. Sau đó anh búng nhẹ một cái, viên đạn lại bay đi. “Cạch!” Viên đạn va vào khẩu súng, khẩu súng lập tức rời ra thành từng mảnh linh kiện nhỏ rồi rơi xuống đất. Tiền Trường Hào giờ đã hoàn toàn tuyệt vọng. Còn bắt được cả đạn thì đâu phải là người nữa? Tiền Tiến và mấy người Lý Quảng Long cũng sững sờ. Lý Quảng Long thốt lên: “Quá đỉnh! Chú em, tay không bắt đạn mới ghê chứ!” Ngô Bình nhìn Tiền Trường Hào: “Tôi đếm đến ba, nếu ông không chịu phối hợp thì tôi sẽ ra tay!” Tiền Trường Hào biết mình đã cùng đường, trước mặt nhân vật đáng sợ như thế này ông ta có giở trò gì cũng vô ích. Ông ta thở dài nói: “Được, tôi sẽ đưa!” Lý Quảng Long gọi một cuộc điện thoại, ngay lập tức có mấy chiếc xe chở hàng tới đỗ trước cửa nhà họ Tiền. Sau đó Lý Quảng Long đích thân đưa người vào trong kho lấy đồ, gói từng món lại chất lên xe. Vạn Trung Lương năm xưa là một nhân vật có tiếng tăm, ông ấy sưu tầm rất nhiều món đồ quý giá. Ngô Bình đếm sơ sơ thấy có hơn ba nghìn món. Nhiều đồ như vậy nên phải chuyển tới năm giờ sáng mới xong. Trong phòng khách, Ngô Bình nói với Tiền Trường Hào: “Quản gia Tiền, ông có được cơ nghiệp như hôm nay, hẳn là đã bán đi rất nhiều món đồ rồi phải không? Nói cho tôi nghe ông đã bán bao nhiêu món, tốt nhất đừng có lừa tôi”. Tiền Trường Hào mặt xám ngoét đáp: “Tôi đã bán hơn ba trăm món, kiếm được chừng hai tỷ”. Ngô Bình gật đầu: “Vậy được, ông đưa tôi năm tỷ tệ, hai chúng ta coi như không ai nợ ai nữa”. “Cái gì? Năm tỷ tệ?”, Tiền Trường Hào thiếu điều nhảy lên. Tổng gia sản của ông ta cũng chỉ có hơn mười tỷ. Ngô Bình cười lạnh: “Sao vậy? Không muốn sao?” Tiền Trường Hào sao đó lại cúi đầu cắn răng đáp: “Tôi sẽ đưa”. Thực ra nhà họ Tiền không có nhiều tiền mặt đến vậy, trong nháy mắt lấy ra năm tỷ là chuyện không tưởng. Cho nên ông ta đưa trước một tỷ tệ tiền mặt, số vàng bạc châu báu trị giá năm trăm triệu tệ. Số tiền còn lại thì thế chấp tài sản đứng tên nhà họ Tiền. Những sản nghiệp này gồm có cổ phần …….. Những việc vụn vặt đó anh nhờ Đường Tử Di tới xử lý nốt giúp. Đường Tử Di đưa tới một nhóm kế toán và luật sư chuyên nghiệp để hai bên tiến hành chuyển giao tài sản. Toàn bộ số tài sản thu được sẽ được chuyển vào công ty Bắc Thần mới thành lập của ngô Bình. Hiện tại, toàn bộ cổ phần dự án vịnh Bạch Long, cổ phần nhà máy thuốc, cổ phần nhà máy hóa chất,… của Ngô Bình đều đã được chuyển vào công ty Bắc Thần. Pháp nhân của công ty là Đường Tử Di, đại cổ đông là Ngô My, Trương Lệ, Ngô Bình và Lục Nhiễm Trần. Hơn ba nghìn món cổ vật còn lại, Đường Tử Di phái người đưa tới biệt thự Vân Đỉnh. Những món đồ này qua mười năm đã tăng giá lên không ít, tính sương sương cũng phải được ba bốn chục tỷ tệ. Thấy tài sản của mình thi nhau đội nón ra đi, tiền trường hào lúc này mặt vô cùng khó coi. ông ta chỉ muốn khóc một trận thật to.

ngô Bình nói: “tiền trường hào, với tất cả việc xấu ông đã làm, đáng lẽ ra tôi phải trừng phạt ông thật nặng. có điều cô chủ Vạn là người tốt, bảo tôi đừng truy cứu nữa. sau này ông liệu liệu mà sống cho tốt, làm nhiều việc thiện vào”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio