Chín giờ tối hôm đó, xưởng thuốc gửi tới một mẫu thuốc luyện theo phương pháp mà Ngô Bình chỉ. Ngô Bình uống một ngụm, cảm thấy loại thuốc này có thể đạt tới 90% hiệu quả mà anh yêu cầu. Mặc dù chưa thể coi là hoàn hảo, nhưng vẫn nằm trong mức độ cho phép của anh. Thấy Ngô Bình đã công nhận loại thuốc này, Lý Quảng Long vô cùng phấn khởi nói: “Chú em, chúng ta đã có nhà xưởng như hiện tại, giờ chỉ cần mua thêm một số máy móc là có thể sản xuất hàng loạt rồi!” Ngô Bình: “Tiền dược liệu khá đắt, cho nên mỗi hộp bán giá hai nghìn tệ là khá hợp lý”. Lý Quảng Long cười đáp: “Hiện giờ anh sẽ lập tức cho sản xuất thử, tranh thủ đến năm sau sẽ sản xuất hàng loạt. Ba tháng sau chúng ta sẽ nâng sản lượng mỗi ngày lên tới một trăm nghìn hộp". Một trăm nghìn hộp một ngày thì doanh thu mỗi ngày sẽ là hai trăm triệu tệ, còn doanh thu một năm là bảy mươi tỷ tệ. Lý Quảng Long vô cùng phấn khích, mắt sáng như đèn pha bởi giờ khoảng cách giữa anh ta và gia sản hàng trăm tỷ ngày càng gần hơn. Ngô Bình: “Việc này cứ làm từ từ, không cần phải vội nâng sản lượng”. Lý Quảng Long đáp: “Sản phẩm đời đầu của chúng ta được đánh giá rất tốt, sản phẩm mới này sau khi bán ra chắc chắn sẽ không phải lo vấn đề tiêu thụ”. Ngô Bình: “Tạm thời chúng ta cứ làm loại thuốc số một này trước đi, còn loại thuốc tiểu đường em vẫn phải nghiên cứu điều chỉnh thêm”. Nghiên cứu phương thuốc mới và cải tiến một phương thuốc cũ quá trình không giống nhau. Nghiên cứu thuốc mới đương nhiên có độ khó cao hơn nên cần phải nghiên cứu một thời gian nhất định. Sau khi vất vả cả một ngày, lúc này họ mới được ăn cơm. Đường Tử Di và Vạn Lộ Khả ăn cơm cùng Ngô Bình, tranh thủ bàn với anh về dự án khu đô thị Giang Nam Thành. Kế hoạch của Vạn Lộ Khả là cô ấy sẽ đứng ra đấu thầu hai phần ba số cổ phần còn lại của dự án Giang Nam Thành. Như vậy cô ấy sẽ có được 100 % cổ phần của dự án. Sau đó, cô ấy sẽ hợp tác với nhà họ Đường và công ty Bình Thần cùng nhau phát triển dự án này. Thứ hai, công ty Bình Thần sẽ chiếm 50% cổ phần, tập đoàn Đường Thị chiếm 30%, còn Vạn Lộ Khả thì chiếm 20%. Nhưng điều rủi ro nhất là trong quá trình đấu giá dự án này, tổ chức Thần Huy khó lòng để cô ấy được như ý nguyện. Ngô Bình nói với Lục Nhiễm Trần: “Đại ca, an toàn của cô chủ Vạn phải nhờ vào anh rồi”. Lục Nhiễm Trần: “Yên tâm đi, có ta ở đây, cô ấy tuyệt đối sẽ được an toàn”. Ngô Bình còn phải đi trị liệu cho một bệnh nhân khác nên sáng sớm hôm sau đã từ biệt mọi người để đi về phía Lương Thành. Lương Thành cách Thạch Thành không xa, đi theo đường thẳng thì khoảng hơn ba trăm cây số. Ngô Bình lái ô tô, buổi sáng mười giờ đã đến Lương Thành. Sau đó anh nhanh chóng gặp mặt Hồ Phi Vi. Từ ngày hôm qua, Hồ Phi Vi đã tới Lương Thành để chờ sẵn. Sáng sớm, anh ta đã đợi Ngô Bình ở lối ra của đường cao tốc. Cuối cùng cũng thấy Ngô Bình tới, anh ta thở phào nói: “Ngô thần y, cuối cùng thì cậu cũng tới”.
Ngô Bình: “Có chuyện gì vậy?”