Chỉ khoảng mười phút sau là Hồ Phi Vi đã cho người mang tới mười mấy cái hộp. Những chiếc hộp này đều được tạc bằng ngọc trắng, kích thước khác nhau. Ngô Bình liếc nhìn một lượt những chiếc hộp là đại khái biết bên trong có những gì. Trong những hộp này có mười ba loại dược liệu, đa số là nhân sâm và linh chi. Có lẽ Hồ Nam Thiên đặc biệt thông hiểu về hai loại dược liệu này nên mới cho người đi thu thập nhiều đến vậy. Ngoài nhân sâm và linh chi còn có ba vị thuốc khác là quả Hỏa Linh màu đỏ tươi, quả Nguyên Linh to cỡ chừng nắm đấm và chùm quả Thanh Minh to chừng ngón tay. Bên trong không có lá thuốc, có lẽ là do người lấy thuốc cảm thấy những loại quả kia đẹp hơn. Mà phán đoán của họ cũng không sai, ba vị thuốc này so với nhân sâm và linh chi còn quý hơn gấp trăm lần. So với Thiềm Thừ thì cũng là loại dược liệu quý ngang hàng. Hồ Duy Tài cười nói: “Bố tôi đã dặn nếu như thần y chữa được bệnh của bố tôi thì chỗ dược liệu này toàn bộ đều tặng cho thần y”. Ngô Bình đương nhiên không khách sáo, cười đáp: “Vậy xin đa tạ”. Trong mười loại dược liệu còn lại có ba củ sâm vua, trong đó có một củ là sâm vua nhị phẩm. Còn cả hai cây linh chi nghìn năm, trong đó có một cây đã gần ba nghìn năm tuổi, có thể gọi là linh chi vua. Giá của nó không hề thấp hơn sâm vua nhị phẩm. Những thứ đồ này cực kỳ quý giá, lần trước Ngô Bình mua một củ nhân sâm vua nhị phẩm về hết mười lăm tỷ tệ. Hồ Duy Tài cười nói: “Tôi nghe nói cậu đang làm việc cho Thiên Long?” Ngô bình đáp: “Tôi là nhóm trưởng đội Hắc Thạch của Thiên long”. Hồ Duy Tài đáp: “Doanh trại Thần Uy của chúng tôi cũng đang chiêu mộ nhân tài. Nếu Ngô thần y có hứng thú thì có thể tới chỗ chúng tôi làm phó chỉ huy”. Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Phó chỉ huy tương đương với cấp bậc nào vậy?” Hồ Duy Tài đáp: “Là thiếu đô đốc”. Ngô Bình sáng mắt lên, thiếu đô đốc không phải một chức vụ nhỏ. Thường các chỉ huy cấp cao trong quân đội đều ở cấp bậc thiếu đô đốc này. Bên dưới thiếu đô đốc có ba mươi nghìn đến năm mươi nghìn quân. Có điều anh chưa lập tức trả lời ngay mà chỉ nói: “Việc này để sau bàn tiếp đi”. Lúc này cũng đã đến giờ cơm trưa. Hồ Duy Tài mời Ngô Bình xuống nhà ăn ăn cơm. Sau khi ăn cơm xong thấy cũng đã được kha khá thời gian, họ liền đấy cửa bước vào phòng ngủ. Hồ Nam Thiên lúc này đang ngồi thiền, cửa vừa mở thì ông ấy cũng mở mắt ra. Trên bề mặt da của ông ấy có một lớp da chết, dùng tay gạt đi thì lớp da chết này sẽ rơi xuống, để lộ ra làn da mới. Hiện giờ Hồ Nam Thiên trông chỉ giống người ngoài năm mươi tuổi, đầy tinh thần và sức lực. Hồ Duy Tài vô cùng mừng rỡ hỏi: “Bố, bố không sao rồi chứ?” Hồ Nam Thiên cười đáp: “Đã khỏe lại hoàn toàn rồi, vô cùng tạ ơn cứu mạng của Ngô thần y”, nói rồi ông ấy hành lễ cảm ơn Ngô Bình. Ngô Bình: “Hồ tiên sinh không cần khách sáo”. Hồ Nam Thiên: “Ngô thần y, việc tôi đã đồng ý với