Ngô Bình nhìn quanh quất, hỏi ông: “Ở đây chỉ có ông thôi ạ?” Lý Vân Đẩu đáp: “Ông vẫn chưa muốn họ biết thân phận của hai đứa, nên mua nơi này để hai đứa ở”. Ngô Bình cảm thán: “Nơi này rộng thật”. Từ lúc mới vào trang viên đến khi nhìn thấy Lý Vân Đẩu, xe phải chạy mất mười lăm phút. Phạm vi của trang viên bao gồm cả một quả núi, diện tích ít nhất cũng phải bảy, tám nghìn mẫu. Lý Vân Đẩu cười nói: “Phong cảnh nơi này khá đẹp, ông thích lắm. Sau này hai đứa đến chơi thường xuyên nhé”. “Tất nhiên rồi ạ”, Ngô Bình nói, “Ông nội, cháu có mang quà cho ông ạ”. Lý Vân Đẩu cười bảo: “Ừ, để ông xem cháu ông tặng gì nào”. Tài xế mở thùng xe. Ngô Bình lấy hộp bánh trà ra trước. Lý Vân Đẩu sở hữu tài sản mấy trăm tỷ, trà ngon nào mà chưa từng thấy? Nhìn thấy bánh trà, ông cũng hơi xúc động. “Bình, hộp trà này không rẻ đâu nhỉ?”, ông cũng là người sưu tầm bánh trà, nhưng chúng làm sao sánh bằng bánh trà Ngô Bình tặng. Ngô Bình cười đáp: “Cháu mua ở Đường Lâu, tặng cho ông sưu tầm ạ”. Rồi anh lấy năm vò rượu dưới xe ra. Trông mấy vò rượu rất cũ kỳ. Ngô Bình mở một vò ra, nói rằng: “Ông nội, đây là rượu mà vua Gia Tĩnh uống đấy ạ. Lát nữa chúng ta uống thử nhé ông”. Lý Vân Đẩu cười không khép miệng: “Được đấy. Loại rượu này mà đem đi đấu giá, mỗi vò chí ít cũng phải vài chục triệu”. Ngô Bình lấy một vò rượu khác lên: “Đây là rượu mà cháu ngâm. Mỗi ngày ông uống hai lạng rượu sẽ rất tốt cho sức khoẻ”. Lý Vân Đẩu sai người chuyển đồ vào trong, rồi gọi Ngô Bình và Ngô Mi vào nhà. Trong nhà, có một người phụ nữ có khí chất rất ưu tú, khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, ra đón tiếp họ. Đối phương cúi chào Ngô Bình và Ngô Mi: “Chào cậu, chào cô”. Lý Vân Đẩu lên tiếng: “Để ông giới thiệu, đây là Lý Mật - quản gia của trang viên”. Lý Mật gật đầu lần nữa: “Sau này cậu và cô cần gì đều có thể căn dặn tôi”. Ngô Bình đáp: “Được”. Sau khi ngồi xuống, Ngô Bình thấy xung quanh không còn người ngoài mới lấy một viên địa nguyên đan ra, đưa cho Lý Vân Đẩu. Lý Vân Đẩu ngây ngẩn nhìn viên đan, hỏi anh: “Bình, đây là đan dược trong truyền thuyết đấy ư?” Ngô Bình gật đầu: “Đây là địa nguyên đan, có thể kéo dài tuổi thọ đấy ông nội. Uống nó vào có thể trẻ lại ít nhất mười tuổi”. “Kỳ diệu đến thế ư?”, Lý Vân Đẩu động lòng, bèn uống viên đan vào ngay. Vài phút sau, Lý Vân Đẩu đã nghe bụng mình kêu lên. Ông vội vã vào nhà vệ sinh. Mười mấy phút sau đó, Lý Vân Đẩu đã trở ra, tinh thần vô cùng phấn chấn. Ông cười nói: “Bình, thuốc của cháu thật công hiệu. Bây giờ ông có cảm giác mình quay về năm bốn mươi tuổi vậy, tràn đầy năng lượng”. Ngô Bình đáp: “Hiệu quả của đan dược sẽ dần hiện rõ trong một tuần sắp tới, nếu ông có thay đổi gì cũng đừng kinh ngạc ạ”.
Lý Vân Đẩu cười bảo: “Có một đứa cháu như vậy đúng là phúc của nhà họ Lý”.