Ngô Bình bật cười: “Cô bị ảo tưởng à? Tôi nhắc lại, tôi không thích cô”. Lý Mai tức điên người, tên này ngông thật mà! Lý Mai vẫn cố nói: “An nói thế vì thấy mình không xứng với tôi, cố giả vờ thanh cao làm gì, định làm thế để thu hút tôi à? Xin lỗi, không có tác dụng với tôi đâu”. Ngô Bình chán nản liếc cô ấy một cái rồi đứng dậy đi vào phòng sách. Lý Mai cắn răng, anh có ý gì đây? Đang chê bôi cô ấy? Cô ấy nổi đoá rồi chạy theo: “Anh đứng lại!” Lý Vân Đẩu đứng trên tầng hai nhìn lén, thấy hai người cãi nhau thì mỉm cười một cách gian xảo: “Cãi nhau là tốt, oan gia ngõ hẹp càng hay!” Ngô Bình mở cửa phòng sách, Lý Mai đi vào theo. Anh nổi giận nói: “Này cô Lý, cô vào phòng người khác thế này là mất lịch sự đấy”. Lý Mai cười lạnh nói: “Vớ vẩn, tôi mới là chủ nhà này”. Ngô Bình khoanh tay rồi nhìn cô ấy, nói: “Cô định làm gì?” Lý Mai: “Không làm gì hết, tôi chỉ đi dạo trong nhà mình thôi, không được à?” Ngô Bình cạn lời, cô gái này thần kinh à! Anh quyết định mặc kệ cô ấy rồi bắt đầu đeo tai nghe lên rồi ngồi vẽ bùa chú. Lần này, anh mượn sức mạnh của Đạo Diệp ở đan điền để vẽ ba lá bùa hộ mệnh. Lý Mai tưởng anh vẽ linh tinh nên cười nhạo: “Vẽ bùa à? Không biết bùa chú có hiệu lực gì không?” Ngô Bình cầm một lá bùa đưa cho cô ấy rồi nói: “Đây là bùa hộ mệnh, có thể cứu mạng cô một lần trong lúc nguy hiểm, cho cô một lá đấy, khỏi cần cảm ơn”. Lý Mai cầm lấy rồi định chê Ngô Bình tiếp, nhưng chợt có điện thoại. Nghe xong, cô ấy nói: “Được rồi, tôi đến ngay”. Nói rồi, cô ấy lườm Ngô Bình rồi bỏ đi. Giữa chừng, cô ấy định ném lá bùa của Ngô Bình đi, nhưng ngẫm nghĩ sao lại nhét vào túi rồi lên xe rời khỏi sơn trang. Lý Mai đi rồi, Ngô Bình thở phào một hơi rồi vươn vai, sau đó nằm trên giường. Lý Mai vội đi gặp một khách hàng quan trọng nên giục tài xế lái nhanh, khi xe tới đường núi thì chợt có một tảng đá to oành rơi xuống, vừa hay đập lên mui xe của cô ấy. Ầm! Tài xế chết tại chỗ, Lý Mai thấy trước mắt tối thui, ngay khi tảng đá rơi xuống, lá bùa hộ mệnh trong túi cô ấy phát sáng rồi che chở cho cô ấy. Ánh sáng ấy như một màn chắn bảo vệ, đỡ mọi sức nặng nên cô ấy không bị làm sao. Sau cơn kinh hãi, Lý Mai mất một lúc