Lý Đông Hưng vừa ngồi xuống, Lý Mai đã tới rồi nói: “Ông, bố ạ”. Lý Đông Hưng cười nói: “Tiểu Mai cũng tới à, hôm qua con làm bố sợ quá đấy”. Lý Vân Đẩu không biết chuyện tai nạn xe nên hỏi: “Có chuyện gì à?” Lý Đông Hưng: “Bố, hôm qua lúc xe của Tiểu Mai đi qua đường núi thì bị đá rơi trúng, tài xế chết tại chỗ, may Tiểu Mai không sao”. Lý Vân Đẩu kinh hãi nói: “Tiểu Mai, cháu không bị thương chứ?” Lý Mai lắc đầu: “Ông ơi, cháu đã đến viện kiểm tra rồi, không sao ạ”. Lý Vân Đẩu thở phào một hơi: “Ừm, mấy ngày tới cháu cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ”. Lý Mai nhìn Ngô Bình rồi nói: “Anh có thể chữa khỏi bệnh cho bố tôi à?” Ngô Bình: “Ừm”. Lý Mai: “Nếu anh làm được thì nhà tôi không bạc đãi anh đâu”. Lý Vân Đẩu hắng giọng nói: “Tiểu Mai, ông đã nhận Ngô Bình làm cháu nuôi rồi, giờ chúng ta là người một nhà, cháu đừng nói mấy câu khách sáo thế”. Lý Mai ngẩn ra: “Ông, ông nhận anh ta làm cháu nuôi ư?” Lý Vân Đẩu cười nói: “Ừ”. Lý Mai lại nhìn Ngô Bình, vậy thì Ngô Bình sẽ là anh họ nuôi của cô ấy ư? Lý Đông Hưng cười hỏi: “Ngô Bình, năm nay cháu bao nhiêu rồi?” Ngô Bình: “Cháu 23 ạ”. Lý Đông Hưng: “Tiểu Mai 24, hơn cháu một tuổi”. Lý Mai nói ngay: “Nghe thấy chưa cậu em, sau phải chào chị nhớ chưa?” Ngô Bình không vui nên quau luôn đi. Ngô Mi lập tức chào chị Mai, Lý Mai cười tươi nói: “Tiểu Mi ngoan quá, lát chị dẫn em đi chơi nhé”. Ngô Bình: “Chú, chúng ta lên trên đi, ở đây ồn ào quá!”, rõ ràng anh đang cố ý nói đểu Lý Mai. Lý Mai tức anh ách lườm anh, nhưng Ngô Bình coi cô ấy không tồn tại, sau đó đỡ Lý Đông Hưng lên tầng. Ngay sau đó, anh đã châm cứu và cho Lý Đông Hưng ăn hạt đỗ, đồng thời dùng rượu thuốc mát xa toàn thân cho ông ấy. Đến giữa trưa, Ngô Bình mới mướt mát mồ hôi xuống dưới, anh uống nước rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Mọi người đều không dám làm phiền, ai làm việc nấy. Nghỉ ngơi được nửa tiếng thì anh lại lên trên tiếp tục chữa trị cho Lý Đông Hưng. Cho đến đêm muộn, cuối cùng Lý Đông Hưng đã đỡ hơn nhiều. Bấy giờ, Ngô Bình mới cho ông ấy uống một viên Địa Nguyên Đan rồi bảo về nghỉ.
Anh lại xuống dưới, Lý Vân Đẩu hỏi: “Tiểu Bình, Đông Hưng sao rồi?”