Ngô Bình rút một tờ tiền giá trị cao đập lên mặt bàn rồi nói: “Giờ biết chưa?” Người phụ nữ lập tức mỉm cười rồi cất tiền đi, nói: “Phòng 207 trên tầng hai, họ mới vào 10 phút thôi”. Ngô Bình lập tức chạy lên phòng đó mở cửa, ngay sau đó anh đã thấy Lý Hoằng Đào đang quỳ dưới đất, hai tay sưng phù, đau đến mức vã mồ hôi. “Xin lỗi, tôi sai rồi, tha cho tôi”, cậu ta cầu xin. Mỹ Ngọc đứng trong góc phòng, quần áo xộc xệch, mắt đờ ra nhìn Lý Hoằng Đào. Thấy Ngô Bình vào, cô ấy chạy nhanh tới trốn sau lưng anh. Ngô Bình hỏi: “Mỹ Ngọc, cô không sao chứ?” Cô ấy lắc đầu: “Tôi không sao”. Ngô Bình đá cho Lý Hoằng Đào một phát rồi quát: “Không biết Mỹ Ngọc là người được tôi bảo vệ hay sao mà dám động vào cô ấy? Cậu chán sống rồi à?” Lý Hoằng Đào van nài: “Đau quá, tôi đau sắp chết rồi! Thần y Ngô, cứu tôi với!” Ngô Bình cười lạnh: “Đáng đời! Không cho cậu một bài học thì cậu không yên thân được”. Dứt lời, anh dẫn Mỹ Ngọc đi. Ra khỏi khách sạn, Ngô Bình tò mò hỏi: “Mỹ Ngọc, đại sư Thanh Liên đã hạ ám thủ trên người cô à?” Mỹ Ngọc lắc đầu: “Tôi không biết, ban nãy tên đó bắt nạt tôi, da tôi tự nhiên mọc gai, hắn bị gai đâm rồi kêu oai oái”. Ngô Bình chẹp miệng: “Đúng là bồ tát sống có khác! Siêu thật!” Mỹ Ngọc: “Anh Ngô, các cái gai ấy là gì? Sao chúng lại mọc ra?” Ngô Bình cười đáp: “Đó là Tâm Ý Thích Giáp, là một loại pháp khí kỳ diệu. Khi cô quá sợ hãi hoặc căng thẳng thì chúng sẽ mọc khắp người để chống lại kẻ thù. Gai có độc nên ai dính phải sẽ bị đau ba tháng, đau chết đi sống lại luôn”. Mỹ Ngọc thẫn thờ nói: “Người ban nãy phải đau đến ba tháng, liệu có xảy ra chuyện gì không?” Ngô Bình khẽ thở dài, trong lòng tự nhủ ni cô này đúng là quá lương thiện. Anh đáp: “Yên tâm đi, không chết được đâu”. Ngô Bình đi bộ tới đây, nơi này cách nhà khá xa nên anh gọi một chiếc taxi để đưa Mỹ Ngọc trở về biệt thự. Trước cửa biệt thự, Tôn Ái Bình đang lo lắng chờ đợi. Nhìn thấy Mỹ Ngọc bình an trở về, bà ấy mới thở phào, vội vã hỏi: “Mỹ Ngọc, cháu không sao chứ?” Mỹ Ngọc gật đầu: “Bà nội, cháu không sao. Anh Ngô Bình đã cứu cháu”. Tôn Ái Bình nhìn Ngô Bình, áy náy nói: “Tiểu Bình, là bà đã nghĩ sai cho cháu”. Ngô Bình lắc đầu: “Việc này không thể trách bà nội được. Đây vốn là bổn phận của cháu, là do cháu không cẩn thận”. Nghĩ ngợi một lát, anh nói với Mỹ Ngọc: “Mỹ Ngọc, trong lúc ở Vân Đông, cô phải theo sát, không được rời tôi nửa bước rõ chưa?” Mỹ Ngọc chớp chớp mắt, gật đầu đáp: “Vâng”. Ngô Bình kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Lý Vân Đẩu nghe, Lý Vân Đẩu nghe xong thì tức đến nỗi toàn thân run lên bần bật. Ông ấy đập mạnh bàn, quát: “Thằng khốn nạn, ông nhất định sẽ đánh chết nó!”