Hồng Khôn: “Tôi sẽ tiến cử cậu, hơn nữa giờ đang là thời khắc sống còn, họ sẽ chấp nhận cậu ngay. Điều quan trọng nhất là thực lực của cậu rất mạnh, họ dám không phục chắc!” Ông ta ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “À, Đại Tam Nghĩa có một món bảo bối là đỉnh Hỗn Nguyên, nặng khủng khiếp. Họ có một quy tắc, nếu ai nhấc được cái lò luyện ấy lên thì sẽ được làm đại ca mới”. Ngô Bình tò mò hỏi: “Sao Đại Tam Nghĩa lại có cái lò ấy?” Hồng Khôn: “Kể ra thì dài lắm, nghe đâu đó từng là bảo bối trấn thủ đời Minh, để nó không rơi vào tay giặc mà ba thái giám đã liều mạng để chuyển đi. Về sau, họ đều lưu bạt bên ngoài rồi thành lập Đại Tam Nghĩa. Tam Nghĩa có nghĩa là ba vị thái giám một lòng trung thành với triều Minh”. Ngô Bình thấy truyền thuyết này rất đáng quý, nhưng khả năng cao là do người đời sau nghĩ ra, chứ cái lò nặng như thế thì sao ba người thái giám vận chuyển đi nổi. Anh nói: “Được rồi, để tôi thử”. Hồng Khôn cười nói: “Cậu Ngô, chờ diệt được hội Phù Tang rồi, cậu sẽ là đại ca của Đại Tam Nghĩa”. Ngô Bình cau mày, vì anh không hứng thú với vị trí này: “Tôi không có thời gian để quản lý nhóm ấy đâu, ông mời cao nhân khác đi”. Hồng Khôn không nhiều lời mà nói ngắn gọn: “Cậu Ngô, mình đi luôn nhé?” Ngô Bình gật đầu: “Ừ”. Cả đoàn người kéo nhau lên tổng bộ của Đại Tam Nghĩa tại khách sạn Nghĩa Khí. Khách sạn này đang tạm ngưng hoạt động, vì đại ca của tổ chức này mới bị sát hại nên nội bộ đang rất rối loạn, khách sạn không thể hoạt động tiếp được. Ngô Bình và Hồng Khôn lên xe đến thẳng đó, lập tức có một đám người lao từ trong khách sạn ra rồi xếp thành hàng chào đón. “Tham kiến thủ lĩnh!” Hồng Khôn xuống xe, tất cả mọi người đều cúi đầu với vẻ tôn trọng. Hồng Khôn gật đầu nói: “Các anh em vất vả rồi, người Đông Doanh được voi đòi tiên, dám giết đại ca Khương, thù này không báo, chúng ta không xứng làm hảo hán của hội Tham Hợp”. “Báo thù! Báo thù!”, mọi người đồng thanh hô lên. Một người đàn ông trung niên tóc bạc trắng bước ra nói: “Thủ lĩnh, giờ chúng tôi không có người đáng tin, hơn nữa mọi người đang rất rối bời nên xin thủ lĩnh chỉ bảo cho chúng tôi hành động tiếp theo”. Hồng Khôn gật đầu: “Vào trong rồi nói”. Tất cả cùng đi vào trong đại sảnh của khách sạn. Hồng Khôn ngồi trên chiếc ghế thái sư, sau đó nhìn mọi người rồi nói: “Các anh em, hôm nay tôi đến để tiến cử một người tạm làm đại ca của mọi người”. Ai nấy đều ngẩn ra, đại ca mới ư? Ngô Bình bước ra rồi cười nói: “Chào các anh em, tôi là Ngô Thanh Niên, sau này sẽ là đại ca của mọi người, tôi sẽ trả thù cho đại ca trước của các anh em, sau đó giành lại địa bàn đã mất của chúng ta”. Anh vừa nói dứt câu thì tất cả thành viên của Đại Tam Nghĩa đều cười khẩy với vẻ khinh thường. Chém gió thì ai chẳng làm được! Đương nhiên họ sẽ không chấp nhận Ngô Bình ngay chỉ vì vài lời hứa hẹn của anh. Ngô Bình không giận mà nói: “Xem ra mọi người không phục nhỉ?” “Đúng thế! Nhưng thủ lĩnh đã sắp xếp thì chúng tôi phải nghe thôi, tuy nhiên đâu thể chọn bừa một người làm đại ca của chúng tôi được?” Người lên tiếng là một cao thủ cảnh giới Khí khoảng 30 tuổi.
Ngô Bình hỏi: “Anh giữ chức vụ gì ở Đại Tam Nghĩa?”