Người đàn ông kia nói: “Lò đây, cậu mà bê lên được thì chúng tôi nhận cậu làm đại ca”. Ngô Bình không nói nhiều mà nhấc cái lò lên bằng một tay. Tất cả mọi người đều ngẩn ra, trời ơi! Ngô Bình đổi sang tay khác rồi giữ thêm một lúc mới nhẹ nhàng đặt lò luyện xuống đất: “Giờ được chưa?” “Tham kiến đại ca!” Những người khác lập tức quỳ xuống với vẻ kích động. Ngô Bình thấy hơi lạ nên hỏi Hồng Khôn: “Ông Hồng, chuyện gì thế?” Hồng Khôn cười nói: “Cậu Ngô, Đại Tam Nghĩa có một quy định, ai nâng được cái lò luyện này thì con cháu của người đó sau này sẽ được kế vị”. Ngô Bình ngạc nhiên, anh có cảm giác như bị lừa vậy: “Mọi người đứng dậy đi”. Mọi người đứng lên, Người đàn ông cao tuổi kia nói: “Đại ca, mời đến hương đường!” Sau đó, Ngô Bình đi tới hương đường cùng mọi người, bái lạy Quan Nhị Gia xong thì chính thức tiếp quản tín vật của Đại Tam Nghĩa, chính là một con dao nhỏ. Tiếp theo, từng người tới cúi chào với anh, Ngô Bình đã chính thức trở thành đại ca của môn phái. Nghi thức còn chưa xong, cửa khách sạn đã vang lên tiếng đập phá, một đám người Đông Doanh xông vào trong. Đi đầu là một người đàn ông mặc trang phục của võ si, tay xách kiếm nhật rồi cười nói: “Nghe nói ở đây mới chọn được đại ca mới hả? Không biết vị đại ca ấy có tiếp được một kiếm của tôi không?” Nhìn thấy người Đông Doanh xuất hiện quá đúng lúc, Ngô Bình biết ở đây có nội gián, anh đứng dậy rồi đi ra ngoài. Anh càng tới gần, tên mặc trang phục võ sĩ kia lập tức thấy căng thẳng, nhưng tay vẫn cầm chặt kiếm rồi hỏi Ngô Bình: “Cậu ở cảnh giới Nhân Tiên à?” Ngô Bình lạnh giọng nói: “Dám đến Đại Tam Nghĩa làm loạn, cũng to gan đấy. Tất cả bỏ lại một cánh tay rồi biến ngay, không thì đừng có trách!” Tên mặc trang phục võ sĩ nổi giận: “Ngông cuồng! Chán sống rồi hả?” Người đàn ông cao tuổi vội nói: “Đại ca cẩn thận, đại ca trước đã chết dưới kiếm của tên này, hắn tu luyện Bạt Đao Thuật, thủ pháp rất quỷ dị”. Người đàn ông cao tuổi này là Hà Trí Lâm quân sư của Đại Tam Nghĩa, tuy không biết đánh đấm, nhưng túc trí đa mưu. Ngô Bình: “Sao? Bạt Đao Thuật ư? Tiếc là hắn không có cơ hội rút đao trước mặt tôi đâu”. Nói rồi, anh cất bước tới gần tên đó, một bước, hai bước, ba bước… Vù! Thanh đao của tên kia mới rút ra được một nửa thì Ngô Bình đã tung quyền đánh trúng ngực hắn. Rắc! Tên mặc trang phục võ sĩ bay xa cả chục mét ra tới tận ngoài cửa. Ngô Bình không hề nương tay nên tên kia chết ngay tại chỗ, tim gan phèo phổi nát vụn. Ngô Bình nhìn sang những người Đông Doanh khác rồi nói: “Các người vốn có cơ hội sống mà không biết trân trọng, giờ thì chết hết đi”. Anh tấn công nốt những người Đông Doanh còn lại, nửa phút sau, tất cả đều gục tại chỗ, không một ai sống sót.
Thực lực của những người này cao nhất là cảnh giới Khí thì sao đọ được với Ngô Bình? Chỉ một loáng là anh hạ gục hết.