Ngô Bình lại đi tới nơi đặt lò luyện Hỗn Nguyên, anh dùng khả năng xuyên thấu thì phát hiện có một lỗ tra khoá rất nhỏ, nếu không dùng tới khả năng này thì anh không thể thấy được. Lẽ nào, nó dùng để mở lò luyện này ra ư? Lúc này, con hồ ly chín đuôi lại nhìn anh, làm Ngô Bình vội vàng ngưng khả năng nhìn xuyên thấu, sau đó nói với mọi người ở xung quanh: “Mọi người ra ngoài đi”. Ngay sau đó, chỉ còn một mình anh ở đây. Ngô Bình lấy điện thoại ra, sau đó chụp mọi góc của cái lò rồi gửi cho Đường Tử Di. Anh gọi cho cô ấy rồi nói: “Tử Di, em kiếm ai làm cho anh một cái lò y hệt thế này nhé, càng nhanh càng tốt”. Đường Tử Di không hỏi nhiều mà đáp ngay: “Vâng, để đó cho em”. Ngô Bình: “À, màu cũng phải y hệt nhé”. Đường Tử Di: “Em biết rồi, à khi nào anh về Vân Kinh?” Nghe thấy giọng nói nũng nịu của cô ấy, Ngô Bình mềm lòng nói: “Vài hôm nữa anh về”. Ngô Bình trò chuyện thêm vài câu với Đường Tử Di rồi về phòng sách tu luyện. Tới giờ cơm trưa, có người mang cơm đến cho anh. Anh đánh chén xong thì ra vườn hoa đi dạo. Khi Ngô Bình đi ngang qua một bụi rậm, chợt có một đường đao sắc lạnh vừa nhanh vừa chuẩn xẹt qua cổ anh. Khi thanh đao chỉ cách cổ Ngô Bình vài phân, anh đã túm ngay lấy cán đao. Bụp! Một bóng người xuất hiện, Ngô Bình tung một cú đá vào bụng, làm hắn ngã ngay xuống đất. Ngô Bình liếc nhìn thì thấy là một ninja có thực lực khá mạnh, tu vi cảnh giới Tiên Thiên. Trước đó, tên này đã nấp sẵn sau bụi hoa, chỉ chờ Ngô Bình đi tới rồi tấn công anh. Ninja này vẫn đang hộc máu, Ngô Bình nói: “Có chút tài mọn này mà cũng đám ám sát tôi ư?” Ngay lập tức có chín thành viên của Đại Tam Nghĩa đi tới, thấy ninja kia đã bị thương nặng thì họ rất cả kinh. Ngô Bình: “Người này không sống được đâu, xử lý đi”. “ Vâng!”, mấy người đó khiêng thi thể đi. Lúc này, có một tay súng bắn tỉa đang nhắm thẳng vào đầu của Ngô Bình trên nóc một toà nhà các vườn hoa hơn 200 mét, chuẩn bị bóp cò. Ngay khi Ngô Bình bị ngắm bắn, quyền ý đã phản ứng lại, anh quay lại nhìn về phía đó. Tay súng bắn tỉa thấy Ngô Bình chợt nhìn về phía mình thì hết hồn rồi vô thức bóp cò. Pằng! Môt viên đạn bắn về phía đấu Ngô Bình, ở khoảng cách hơn 200 mét, nhưng viên đạn chỉ mất 0.3 giây để đến nơi. Ngô Bình chợt nghiêng đầu sang một bên, viện đạn sượt qua tóc anh rồi bắn vào hòn non bộ ở phía sau. Tay súng bắn tỉa lại nổ tiếp viên đạn thứ hai, nhưng không thấy Ngô Bình đâu nữa. Gã hoảng loạn, lập tức thu súng lại rồi đứng dậy bỏ chạy. Gã vừa chạy xuống dưới thì cổ đã bị bóp chặt, sau đó cả người bị nhấc bổng lên, toàn thân gã vô lực, ánh mắt thì hoảng sợ.
Uỳnh!