Mitsuru vung kiếm lên, thanh kiếm của ông ta đứt đôi, sau đó kiếm Hắc Long đã chém xuống. Phập! Nhẫn Thánh chết tại chỗ, mắt vẫn mở to, vì không tin mình bại nhanh đến vậy. Hà Trí Lâm là người chạy ra đầu tiên, ông ấy nhìn đầu Mitsuru ở dưới đất rồi hỏi: “Đại ca, ai vậy ạ?” Ngô Bình: “Mitsuru”. Hà Trí Lâm chấn động: “Nhẫn Thánh Mitsuru!” Ngô Bình: “Cũng có chút thực lực”. Hà Trí Lâm khiêng thi thể đi, Ngô Bình nói: “Cứ để dây, mọi người lui đi”. Mọi người đi rồi, anh gọi Diệp Thiên Tông tới, ông ấy và Diệp Huyền nhanh chóng đến ngay. Nhìn thấy thi thể của Mitsuru, Diệp Huyền lấy súng ra rồi bắn liên tục vào thi thể. Ngô Bình giằng lấy súng của anh ta rồi nói: “Thôi, người chết rồi còn đâu, lần sau tôi sẽ lưu ý để lại người sống cho anh trút giận”. Diệp Huyền quỳ xuống nói: “Tiền bối, đệ tử cảm ơn người thay cho bố mẹ”. Ngô Bình đỡ anh ta dậy: “Đứng lên đi”. Diệp Thiên Tông cũng rơi lệ rồi nói: “Chí Nhi, Tô Vân, hai đứa có thể yên lòng được rồi”. Diệp Huyền lau nước mắt rồi nói: “Ông ơi, sau này cháu không kinh doanh nữa, cháu sẽ đi theo tiền bối để tu hành”. Giờ, anh ta chỉ muốn bình thật tài giỏi như Ngô Bình. Diệp Thiên Tông gật đầu: “Ừ, chỉ cần cháu mạnh lên thì chắn chắn sẽ có thành tựu”. Đúng lúc này, chợt có một con hạc giấy xuất hiện, nó bay một vòng trên không rồi rơi xuống một cành hoa. Con hạc giang cánh rồi phát ra tiếng nói: Dám giết đệ tử của tôi. Tôi sẽ diệt cả gia tộc cậu! Ngô Bình lạnh mặt nói: “Ông là Gen Tensoku chứ gì? Ông cũng ở Cảng Thành ư?” Con hạc giấy phát ra giọng nói âm u: Tôi sẽ cho cậu sống không bằng chết Ngô Bình bật cười nói: “Tôi chờ ông đấy”. Con hạc giấy bay vút lên cao rồi biến mất. Diệp Thiên Tông biến sắc mặt: “Gen Tensoku, sư đệ, cậu mau rời khỏi đây đi”. Ngô Bình nói: “Sư huynh, em không sợ ông ta đến, chỉ lo ông ta không dám đến thôi”. Diệp Thiên Tông ngẩn ra, ông ấy hiểu phong cách làm việc của Ngô Bình nên hỏi: “Sư đệ, lẽ nào cậu có cách