Đường Minh Huy là con của bà hai, không có địa vị gì nên cho dù đã nỗ lực từ nhỏ cũng vẫn không được công nhận, thế nên sau này liền sống buông thả, chỉ sống cho qua ngày đoạn tháng. Người có quyền lực nhất chính là bà cả Dương Trân Châu, nhà họ Dương sau lưng bà ta là gia tộc lớn có nền tảng vững chắc của Vân Kinh, năm đó nhà họ Đường có thể bật lên cũng là nhờ có sự trợ giúp của nhà họ Dương. Vì thế Dương Trân Châu có địa vị cực cao ở nhà họ Đường, ông nội của Đường Tử Di là Đường Vân Lĩnh cũng vô cùng nghe lời bà ta. Dương Trân Châu sinh được hai trai một gái. Họ cùng với em trai và đám cháu trai của bà ta nắm giữ sản nghiệp trọng tâm của nhà họ Đường, là những người quản lý cấp cao thực sự trong nhà họ Đường. Còn bà ba chỉ sinh được một cô con gái, hơn nữa còn lấy chồng xa, thế nên chẳng có cảm giác tồn tại mấy. Đường Tử Di nói rằng nhà họ Đường bây giờ gần như đã bị đám khác họ nhà họ Dương khống chế rồi, họ đã đè ép Đường Minh Huy khiến ông ấy không thể ngóc đầu lên được. Nghe vậy, Ngô Bình cuối cùng cũng hiểu tại sao Đường Minh Huy phải tự đứng ra lập thế lực của riêng mình. Anh nói: "Bây giờ chú Đường cũng đã có khối tài sản lên đến hàng chục tỷ, sau này không cần phải nhìn sắc mặt của bất cứ người nào nữa". Đường Tử Di cười: "Đều là nhờ công lao của anh. Em và bố em có ý là chúng ta hãy hợp tác với Trác Khang để hoàn thành dự án vịnh Bạch Long". Ngô Bình suy nghĩ, bây giờ anh đang có hơn 2.6 tỷ tệ, cộng thêm năm tỷ chưa được chia nữa thì anh có 7.6 tỷ, mà dự án vịnh Bạch Long cần được đầu tư khoảng 40 tỷ, anh cũng có thể đầu tư một khoản tiền vào đó. Anh liền hỏi: "Trác Khang đầu tư bao nhiêu?" "Trác Khang ít nhất cũng đầu tư 15 tỷ, còn 25 tỷ đang thiếu nữa. May là lần này kiếm được, em và bố có thể đầu tư 15 tỷ", Đường Tử Di nói. Ngô Bình nói: "Thế nên còn thiếu mười tỷ nữa". Anh suy nghĩ một hồi rồi nói: "Giờ tôi đang có 7.6 tỷ, còn thiếu 2.4 tỷ nữa. Tôi sẽ mượn tiền Tiết Thái Hổ để cho đủ mười tỷ". Đường Tử Di sững sờ: "Anh mượn tiền của Tiết Thái Hổ sao?" Vẻ mặt Ngô Bình rất bình thản: "Tôi không mượn không, lãi mỗi năm là một phần trăm, khi nào dự án vịnh Bạch Long hoàn thành tôi sẽ trả cho gã". Đường Tử Di tò mò nhìn anh: "Gã có bằng lòng cho anh mượn không?" Ngô Bình cười lạnh: "Gã không chỉ cho mượn mà còn phải quỳ xuống cầu xin tôi mượn nữa kìa". Sau đó anh nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hôm nay là 14 Âm lịch, ngày mai chính là đêm trăng tròn. Chúng ta đợi thêm một ngày nữa, ngày kia sẽ đi". Món ăn trong nhà hàng Xuân Phong khá ngon, Hồng Lăng ăn tới nỗi miệng đầy dầu, không ngừng khen ngợi. Ăn cơm xong, Đường Tử Di dẫn Hồng Lăng đi mua áo quần giày dép. So với lần Ngô Bình đi mua đồ lần trước, cô ấy hào phóng hơn nhiều, tiêu hơn một triệu tệ. Lúc mua đồ xong thì cũng đã tám giờ hơn, Ngô Bình bảo Cương Tử lái chiếc xe chống đạn của Tiết Thái Hổ đưa mọi người đến chợ đen.
Chợ đen hoạt động bất hợp pháp, ở đó có tất cả mọi thứ, như tranh chữ cổ, súng đạn, những thứ đồ quý hiếm, cổ vật lâu năm hay linh dược tà vật đều có cả, còn độ thật giả thì phải tùy vào ánh mắt đánh giá của người mua đồ.