Ngô Bình thả lỏng tay rồi về chỗ ngồi, những người khác nhìn hàng động của anh chỉ thấy giống như đang nói chuyện với Lâm Thiếu Dũng nên không ai nghĩ gì nhiều. Vương Hiến Sâm đã biết sức mạnh của Ngô Bình nên nhỏ giọng hỏi: “Cậu Ngô, cậu cảnh cáo nó đấy à?” Ngô Bình: “Tôi bảo cậu ta chuyển lời tới Lâm Vĩnh Lượng, tối đến nhà tôi giải thích việc họ xuất hiện ở đây”. Vương Hiến Sâm ngẩn ra: “Cậu bảo Lâm Vĩnh Lượng đến nhà ư? Người ta có nghe không?” Ngô Bình: “Ông chỉ biêt người đó là đại gia thôi, chứ không biết cũng là người trong giang hồ. Huyện Minh Dương là địa bàn của tôi, đố ông ta dám cãi”. Ngô Bình đã ở cảnh giới Nhân Tiên, thực lực mạnh hơn hẳn những người cùng cảnh giới. Nếu không được anh cho phép thì không một cao thủ nào được xuất hiện ở đây. Nó cũng giống như quy tắc của loài sư tử trên thảo nguyên, mỗi con sư tử đực đều có lãnh thổ của mình, nếu có con dã thú nào xâm phạm thì sẽ bị cảnh cáo, hay thậm chí bị giết. Vương Hiến Sâm dựng ngón tay cái: “Quá oách!” Buổi họp phụ huynh kết thúc thì cũng hơn năm giờ chiều, Ngô Bình cưỡi xe đạp điện chở Ngô Mi về nhà. Khi về tới cửa thì anh nghe thấy có người gọi mình. “Ngô Bình!” Ngô Bình ngoái lại thì thấy là Bạch Băng. Cô ấy đang đứng vẫy tay với anh. Ngô Bình lái xe tới đó rồi cười nói: “Chị Băng”. Bạch Băng cười nói: “Về nhà à?” Ngô Bình: “Vâng, năm nay chị không ăn tết ở đây à?” Bạch Băng: “Dù chị mua được nhà rồi, nhưng vẫn chưa lắp đặt gì nên đành về quê vậy”. Sau đó, cô ấy hỏi: “Tối em rảnh không? Chị mời em đi ăn”. Tối nay, Ngô Bình rảnh nên anh gật đầu ngay: “Vâng”. Bạch Băng: “Vậy bảy giờ ở quán cà phê Khinh Ngữ nhé”. Tạm biệt Bạch Băng xong, Ngô Mi chẹp miệng nói: “Anh ơi, cô Bạch thích anh đấy”. Ngô Bình ngẩn ra: “Trẻ con đừng ăn nói linh tinh”. “Thật mà, anh nhìn ánh mắt của cô ấy mà xem, chan chứa tình cảm luôn”, Ngô Mi quan sát phản ứng của Ngô Bình rồi nói: “Anh, hay anh với cô ấy thành một cặp rồi?” Ngô Bình cốc vào đầu cô bé: “Còn nói linh tinh nữa là anh nhéo tai em đấy”. Ngô Mi cười xoà: “Anh giỏi thế thì cô Bạch thích anh cũng là bình thường, nhưng anh định