Trưa hôm sau, hợp đồng đất đai đã được ký kết, bấy giờ Lý Mai mới yên tâm. Nhưng cô ấy chưa chịu nghỉ ngơi, mà lại chạy sang các huyện khác khảo sát. Lý Mai bận, nhưng Ngô Bình thì rất rảnh, anh tập bài luyện thể cả buổi sang, chiều thì tu luyện cách hít thở, tối thì nghỉ ngơi. Hai ngày trôi qua, cả thành phố Vân Đỉnh bắt đầu náo nhiệt, rất nhiều xe sang xuất hiện trên phố. Nhóm La Duy Khang cũng nhận được chỉ thị của cấp trên là không cho bán đất nữa, may mà Lý Mai đã mua và thành toán xong hết rồi. Đương nhiên người mua đất không chỉ có mỗi cô ấy, mà còn nhiều thế lực lớn khác nữa. Bọn họ hầu như đều có bối cảnh giang hồ, hoặc biết Ngô Bình nên đều cho người tới đưa tiền bảo hộ. Không được Ngô Bình đồng ý thì họ không dám làm gì ở đây hết. Mấy ngày qua, Ngô Bình bị quấy nhiễu nhiều quá nên đã giao cho Cương Tử tiếp khách, còn mình thì trốn đi nơi khác. Nhẩm tỉnh thời gian sắp phải đến Hắc Thiên Giáo nên Ngô Bình đã ngồi máy bay đến tổng bộ của họ ở nước Á Mã. Thành phố lớn nhất của Á Mã là Cá Thành. Khi Ngô Bình xuống sân bay, quản lý việc kinh doanh của tập đoàn Lý Thị ở Đông Nam Á là Hoàng Thương đích thân tới đón. Hoàng Tương mỉm cười chào hỏi: “Cậu chủ, tôi đợi cậu mãi”. Ngô Bình: “Anh Hoàng, tôi đến có chút việc riêng thôi”. Hoàng Tương: “Hả? Cậu chủ cần gì thì cứ bảo tôi, tôi sẽ sắp xếp”. Ngô Bình xua tay: “Chuyện trong giang hồ, anh đừng xen vào. À, tối nay tôi chưa lộ diện đâu, anh thu xếp chỗ ở cho tôi nhé, kín đáo một chút”. Hoàng Tương: “Tôi có nhà riêng ở đây, thi thoảng mới đến ở. Nếu cậu chủ không chê thì mời đến đó ở đêm nay”. Ngô Bình: “Được”. Hoàng Tương dẫn Ngô Bình đến một căn nhà không lớn lắm, nhưng rất yên tĩnh và thoáng mát. Ngô Bình rất hài lòng, Hoàng Tương ở lại ăn trưa cùng anh xong mới ra về. Ngô Bình đổi sang một bộ đồ hoa lá, đội mũ che nắng rồi đi tông xuống phố. Anh đã thay sim của nước này, sau đó vừa đi vừa gọi điện thoại. Điện thoại kết nối, giọng nói của Trương Tây Linh vang lên. Nửa tháng nay, ngày nào Phán Tinh Tinh và Phán Nguyệt Lượng cũng mong Ngô Bình tới. Khi nhận được điện thoại của anh, Trương Tây Linh thở phào một hơi, sau đó cất giọng với vẻ nịnh nọt: “Giáo chủ, thuộc hạ mong người mãi”. Ngô Bình: “Trương Tây Linh, tôi đang ở đường 13, đến đón tôi đi”. Trương Tây Linh: “Vâng, giáo chủ chờ chút, thuộc hạ đến ngay”. Tổng bộ của Hắc Thiên Giáo khá gần đây, Ngô Bình đang ăn hoa quả thì Trương Tây Linh đã tới. Ông ta lái một chiếc xe Đông Doanh, ăn mặc thoải