Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì tốt. Ông qua đây, tôi giải trừ chú lực cho ông trước”. Phạm Ân Cách tiến về phía trước. Ngô Bình dùng cách như vừa nãy, luyện hoá chú lực trong cơ thể đối phương. Rồi anh cất lời: “Nghe nói dược đường có thể điều chế thuốc, có thuốc có sẵn không? Mang ra cho tôi xem thử”. Ngô Bình đang học kiến thức dược sư, có sự am hiểu phi thường về các vị thuốc. Phạm Ân Cách bèn lấy ra ba chiếc bình nhỏ, bảo rằng: “Thưa cậu, đây là thuốc mà chúng tôi điều chế”. Ngô Bình cầm lấy một chiếc bình, mở ra ngửi thử: “Đây là thuốc luyện hình nhỉ?” Phạm Ân Cách trả lời: “Phải, cậu thật tinh tường! Thuốc này tên là Trường Sinh Tán, uống vào có thể giúp thể chất cường tráng, ngăn ngừa bách bệnh. Đây là loại thuốc được chúng tôi sử dụng rộng rãi nhất. Các đại gia bằng lòng gia nhập Hắc Thiên Giáo chúng tôi, hầu hết là vì Trường Sinh Tán”. Ngô Bình đổ ra một ít, dùng mũi hít vào phổi rồi nhắm mắt lại, cảm nhận tác dụng của thuốc. Mới đầu, gương mặt anh không có thay đổi gì. Nhưng dần dần, anh cau mày lại. Nửa phút sau, anh mở mắt ra, cười khẩy: “Thứ thuốc này chẳng khác gì rác rưởi! Không chỉ lãng phí ba dược tính quý hiếm, còn trộn lẫn bốn loại dược tính xung khắc nhau!” Phạm Ân Cách ngớ người: “Thuốc này tệ đến vậy sao cậu?” Ngô Bình hỏi: “Thuốc này do ông điều chế à?” Mặt Phạm Ân Cách đỏ lên: “Do tôi điều chế”. Ngô Bình bảo: “Hình như ông không phục nhỉ? Ông sai người mang dược liệu đến đây. Tôi cũng sẽ điều chế một phần thuốc, để ông biết thế nào là năng lực của dược sư!” Trong lòng Phạm Ân Cách có phần không phục, bèn cười nói: “Rất vinh dự được xem cậu điều chế thuốc. Tôi sẽ sai người mang dược liệu đến ngay”. Phạm Ân Cách bảo thuộc hạ đem dược liệu đến. Một vị trưởng lão khác vừa đến, là Đinh Nộ Công. Đinh Nộ Công cũng là cao thủ cảnh giới Võ Thần như Phạm Ân Cách. Có thể trở thành trưởng lão của Hắc Thiên Giáo, ít nhất phải sở hữu tu vi cấp Võ Vương, bằng không rất khó được mọi người tin phục. Vóc dáng của Đinh Nộ Công khá cao to. Ông ta vừa lên tiếng, Ngô Bình đã biết đó là người tỉnh Hà Đông. “Thưa giáo chủ!”, khác hẳn Phạm Ân Cách, Đinh Nộ Công vừa đến đã thừa nhận thân phận giáo chủ của Ngô Bình. Ngô Bình gật đầu: “Trưởng lão Đinh không cần đa lễ. Mời ngồi”. Đinh Nộ Công thấy Phạm Ân Cách và Trương Tây Linh đều đang đứng nên cũng ngại ngồi, vẫn đứng im. Trương Tây Linh cất lời: “Anh Đinh, giáo chủ gọi anh đến để giải trừ chú lực cho anh”. Đinh Nộ Công cúi người rất sâu: “Cảm ơn giáo chủ!” Ngô Bình cười bảo: “Sau này đều là người một nhà, trưởng lão không cần khách sáo”.