Dứt lời, ông ấy giải phóng một một sức mạnh kinh hoàng, thần niệm mạnh mẽ không ngừng đánh vào đại trận, tiếc là đều bị bật lại. Ngô Bình nhẹ nhàng cất tiếng: “Mông Trạch, đừng lãng phí hơi sức nữa. Có đánh mạnh như vậy cũng vô dụng”. Mông Trạch lập tức thu thần niệm lại, đứng bên cạnh Ngô Bình. Ngô Bình khẽ thở dài: “Giao tình giữa tôi và các ông chưa quá sâu đậm. Nếu bây giờ các ông chọn cách ra ngoài, tôi cũng thông cảm mà”. Đinh Nộ Công cất lời: “Giáo chủ không cần nói nữa. Chúng tôi tuyệt đối sẽ không để Hạ Cửu U động đến một sợi tóc của cậu!” Nói đoạn, ông sải bước ra khỏi nơi này, rồi im bặt. Mông Trạch cười khẩy: “Tên Đinh Nộ Công này đúng là giả tạo. Rõ ràng giáo chủ đã nói mọi người có thể tự rời đi, thế mà ông ta còn phải nói thêm vài câu giả dối”. Trương Tây Linh lắc đầu: “Tôi còn tưởng rằng mình hiểu ông ta. Xem ra tôi đã nhầm”. Ngô Bình nhìn Trương Tây Linh: “Trương Tây Linh, ông cũng có thể rời đi. Thay vì tất cả cùng chết thì sống được người nào hay người đó. Đi đi, tôi không trách ông đâu”. Đáy mắt Trương Tây Linh loé lên chút do dự. Nhưng chỉ vài giây sau, ông ta đã phá lên cười: “Giáo chủ, tôi là người thích cược. Tôi cược giáo chủ nhất định gặp dữ hoá lành!” Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông có lòng tin với tôi đến thế sao?” Trương Tây Linh đáp: “Giáo chủ khiến thuộc hạ có cảm giác như đại dương vậy, sâu không lường được. Tôi rất có lòng tin với giáo chủ. Còn nếu chọn sai thì Trương Tây Linh này cũng chấp nhận!” Phạm Ân Cách khẽ thở dài: “Tôi chỉ mong có thể được giáo chủ dạy thêm kỹ thuật luyện thuốc trước khi chết đi. Như vậy thì tôi có chết cũng nhắm mắt”. Ngô Bình nói với Hoàng Tương: “Ông Hoàng à, xem ra hôm nay tôi không nên gọi ông đến đây”. Không ngờ Hoàng Tương vẫn bình thản: “Thưa cậu, nếu cậu thật sự gặp chuyện ở Á Mã, tôi cũng không thể sống nữa. Tôi nhất định phải chết trước mặt cậu, bằng không khó lòng giải thích với ông chủ”. Ngô Bình cười bảo: “Nếu đã khó tránh khỏi cái chết, hay là chúng ta trở vào uống rượu đi”. Mọi người lại quay về bàn rượu. Ngô Bình đưa một viên Thiên Tinh Đan cho Mông Trạch, bảo rằng: “Uống nó đi, tu vi của ông có thể hồi phục chín phần rưỡi”. Mông Trạch cũng không khách sáo, uống vào ngay. Phạm Ân Cách cất tiếng hỏi: “Chẳng lẽ giáo chủ còn tinh thông luyện đan?” Ông ta đỏ mắt ghen tị khi thấy Ngô Bình liên tục tặng đan dược, phóng tay vô cùng. Phạm Ân Cách là đường chủ của dược đường, biết đan dược quý giá thế nào. Ngô Bình vừa nhìn Phạm Ân Cách vừa đáp: “Tôi có biết luyện đan hay không, sau này ông sẽ rõ. Phạm Ân Cách, tôi cảm thấy ông không cần ở lại. Tôi tặng ông một viên đan. Ông ra ngoài đi”. Phạm Ân Cách cười hề hề: “Tôi từng nói rồi đấy, trước khi chết phải xin giáo chủ truyền dạy vài kỹ thuật luyện thuốc”. Ngô Bình cười cười, không khuyên bảo nữa, chỉ nói: “Thế thì chúng ta tiếp tục chờ chết vậy”.