Thần Y Trở Lại

chương 1502 "mong là cô không lừa tôi".

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngô Bình đáp: "Tôi tên Lý Huyền Bình". Mộ Dung Kiều ngơ người, kinh ngạc thốt lên: "Vậy anh chính là cháu trai cả của nhà họ Lý? Là cháu trai thất lạc mới tìm thấy phải không?" Ngô Bình vẻ mặt khó coi, đáp: "Nói chuyện kiểu gì vậy? Ai là cháu trai cô hả?" Mộ Dung Kiều vội vã xua tay đáp: "Xin lỗi, không phải tôi có ý đó. Tôi đang muốn hỏi sao anh cũng ở đây. Không phải Lý Hoằng Đào mới là đại diện của nhà họ Lý đến chúc thọ sao?" Ngô Bình cười lạnh: "Hình như cô biết nhiều về nhà họ Lý lắm thì phải". Mộ Dung Kiều: "Tôi biết những điều này cũng đâu có gì lạ". Sau đó, Mộ Dung Kiều do dự một lát rồi nói tiếp: "Tốt nhất anh nên bảo Lý Hoằng Đào rời khỏi đây. Hôm nay sẽ có người gây rắc rối cho anh ta". Ngô Bình nheo mắt lại: "Là kế hoạch của nhà họ Quách sao?" Mộ Dung Kiều vuốt vuốt tóc, đáp: "Nhà họ Quách giờ giống như một con tàu khổng lồ đang lao đi với tốc độ rất nhanh khiến cả người lái tàu cũng phải cẩn thận. Cho dù nó có giảm tốc độ cũng sẽ đâm nát những chiếc thuyền nhỏ ở đằng trước". Cách so sánh này khiến Ngô Bình cười lạnh. Anh vặn lại: "Ý cô nói nhà họ Lý là con thuyền nhỏ?" Mộ Dung Kiều nhún vai đáp: "Dù so sánh cũng không giống hoàn toàn nhưng thực sự nếu phải so với nhà họ Quách thì nhà họ Lý khá yếu thế". Ngô Bình lạnh lùng đáp: "Nhà họ Lý giống như một tảng băng. Thứ cô thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm khổng lồ bên dưới. Tảng băng này lớn đến mức có thể nhấn chìm tàu của họ Quách các cô nếu đâm phải!" Mộ Dung Kiều khẽ thở dài: "Tôi không muốn tranh luận với anh, sau này anh sẽ hiểu thôi". Ngô Bình cũng không còn tâm trạng ăn uống nữa. Anh đáp: "Mong là cô không lừa tôi". Ngô Bình quay lại nơi tổ chức tiệc, đưa mắt tìm kiếm Lý Hoằng Đào. Anh cũng chẳng yêu quý gì cậu ta cho cam, nhưng cậu ta vẫn là con trai ruột của chú Hai, là cháu ruột của ông nội. Anh buộc phải nhắc nhở cậu ta, bảo cậu ta phải cẩn thận hoặc là lôi cậu ta rời khỏi bữa tiệc luôn. Chỉ một lát sau anh đã tìm thấy Lý Hoằng Đào. Lúc này cậu ta đang bị một nhóm nam nữ thanh niên bao quanh. Trông mặt cậu ta câng câng kiêu ngạo, đang nói điều gì đó. Ngô Bình đi tới, nói nhỏ: "Hoằng Đào, tôi có chuyện cần nói với cậu". Lý Hoằng Đào quay sang nhìn anh rồi đáp: "Có chuyện gì nói luôn ở đây đi!" Bên cạnh có một gã thanh niên gầy như nghiện cười nói: "Cậu chủ Lý, đây là người hầu của cậu sao?" Lý Hoằng Đào nghe vậy thì bật cười đáp: "Anh ta tên Lý Huyền Bình, là đứa con trai thất lạc nhiều năm của bác cả nhà tôi. Ông nội tôi vừa tìm thấy". Một cô gái bên cạnh bụm miệng cười, nói: "Cùng là cậu chủ Lý mà chỉ có cậu chủ Hoằng Đào là có khí chất con nhà giàu". Lý Hoằng Đào vô cùng đắc ý, đáp: "Cũng không còn cách nào. Dù gì anh họ tôi chỉ được sống ở quê, giờ mặc dù đã nhập tổ quy tông nhưng vẫn có lối sống của dân tỉnh lẻ". Ngô Bình kéo mạnh tay Lý Hoằng Đào. Lý Hoằng Đào không chống cự được mà như một con rối bị anh lôi ra ngoài.

Lý Hoằng Đào thất kinh, muốn hét lớn lên nhưng lại không thành tiếng. Chuyện quái gì thế này, trong đầu Lý Hoằng Đào thầm nghĩ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio