Trong đó có một thanh kiếm còn được bảo quản khá tốt, trên thân kiếm có một đường vân rồng rõ ràng, phần chuôi kiếm được khắc từ một viên ngọc đen. Thấy thanh kiếm này, Ngô Bình liền cảm thấy nó rất đặc biệt. Sau khi mở mắt nhìn thấu vạn vật ra, anh liền nhìn thấy kiếm khí không ngừng tuôn ra từ thanh kiếm này, nó dài tầm nửa mét, hình dáng như một luồng điện! "Đây là kiếm gì vậy? Nó có nguồn năng lượng thật mạnh mẽ!", anh vô cùng kinh ngạc. Nhưng ít nhất anh cũng biết kiếm này rất tuyệt, liền hỏi: "Ông chủ, kiếm này giá bao nhiêu?" Ông chủ là một người đàn ông trung niên béo phì, ông ta cười nói: "Cậu bạn biết nhìn hàng đấy, đây là danh kiếm thời Chiến quốc, được đại sư đúc kiếm làm nên. Nếu tôi không thiếu tiền thì cũng không bán nó đâu". Ngô Bình chẳng hề tin, anh nói: "Bao nhiêu?" "Cậu đưa tôi một trăm nghìn tệ đi". Ông ta chớp mắt, nói. Ngô Bình nhíu này: "Đắt quá, ba mươi nghìn tệ thì tôi lấy". Người đàn ông vội kêu lên: "Trời ạ, tôi nói một trăm nghìn tệ mà cậu mặc cả còn ba mươi nghìn tệ, ở đâu ra cái lý như vậy? Thế này nhé, chúng ta nhượng bộ một chút đi, tám mươi nghìn tệ". "Bốn mươi nghìn tệ, không thêm nữa đâu", Ngô Bình nói. Chủ sạp cười khổ: "Bốn mươi nghìn thực sự không bán được, bảy mươi nghìn đi. Đây là giá thấp nhất rồi, không thể giảm nữa đâu". Hai người bày đặt trả giá suốt một hồi lâu, sau đó chốt giá năm mươi lăm nghìn tệ. Cầm mấy thanh kiếm đồng, Ngô Bình quyết định rời khỏi chợ đen. Họ vừa mới đi ra khỏi cổng công xưởng thì phát hiện có năm người đứng bên cạnh, trong đó có người đàn ông trước đó muốn mua Huyết chi của Ngô Bình. Hai bên vừa thấy nhau thì năm người kia đã vây họ lại. Người đàn ông cười lạnh, nói: "Tên nhóc kia, mau giao linh chi ra đây thì tôi sẽ cho cậu đi. Nếu không thì hôm nay các người không rời khỏi đây được đâu". "Cướp trắng trợn thế à?", Ngô Bình nhướng mày. Người đó hừ lạnh: "Cậu có thể hiểu như vậy. Nhanh lên, sự kiên nhẫn của tôi có hạn". "Bốp!" Ngô Bình liền vung một cái tát khiến người đó bay ra mấy mét, sau khi rơi xuống đất liền bất tỉnh. Người đó chỉ có tu vi cảnh giới Lực nên không thể nào chịu được một cú tát như vậy. Bốn người còn lại đều kinh hãi, sau một thoáng kinh ngạc liền lao tới. Lần này Ngô Bình còn chưa ra tay thì Cương Tử đã nhảy ra, tung một quyền khiến bốn người đều ngã xuống. Ngô Bình lắc đầu: "Mấy trò võ mèo cào này mà còn dám cướp giật, ngu xuẩn!" Anh không quan tâm đến năm người đã đo đất nữa. Mấy người ngồi lên xe rồi quay về khách sạn. Trên xe, Đường Tử Di cuối cùng cũng hỏi: "Anh, em thấy lúc anh mua được mấy đồng tiền anh rất vui vẻ, mấy thứ đó rất đáng giá sao?" Ngô Bình nói: "Đúng vậy, chúng rất quý hiếm, có thể dùng để bày trận". Nói rồi anh bảo Đường Tử Di lấy ra một cái vòng tay bện dây đỏ. Sau đó anh lại lấy ra mấy đồng tiền pháp Ngũ Đế ra xuyên vào, nói: "Sau này cô hãy đeo nó bên người, có thể xua đuổi tà ma, tránh tai ương, vạn tà không thể xâm nhập". Đường Tử Di mỉm cười, sau đó đeo vòng tay vào. Trên đó có năm đồng tiền kiểu dáng khác hẳn nhau, nhưng cô ấy không hề bận tâm.
Ngô Bình lấy ra thanh kiếm đó quan sát. Khi lòng bàn tay tiếp xúc với kiếm, anh có thể cảm nhận được trong thanh kiếm này dường như ẩn chứa một năng lượng khổng lồ như nguồn điện, nhưng anh không thể nào sử dụng sức mạnh đó được.