Ngô Bình thắc mắc: “Ông nói hắn sợ, vì sao lại sợ?” Đại tế ti trả lời: “Vì giáo chủ tiền nhiệm không thể giải trừ chú lực của mọi người”. Ngô Bình bảo: “Không thể giải trừ à? Thế thì khó trách”. Rồi anh nói: “Nếu hắn đã ra nước ngoài, vậy cứ để như thế đi. Hắn có cần gì thì ông hãy tận lực giúp đỡ”. Đại tế ti khom người thật sâu: “Cảm ơn giáo chủ!” Đỗ Tinh tiếp tục: “Giáo chủ, thuộc hạ vẫn còn chuyện cần nói”. Ngô Bình bảo: “Nói đi”. Đỗ Tinh cho biết: “Mấy năm nay, Ti Lễ Đường chúng tôi nhận được ngân sách ít nhất, chỉ có bốn tỷ đô. Trước đây thì cũng đành, bây giờ cậu đã lên ngôi giáo chủ, phải dẫn dắt Hắc Thiên Giáo đi đến vinh quang. Nội vụ tiêu tốn rất nhiều tiền, thuộc hạ cảm thấy ngân sách bốn tỷ không hề đủ!” Ngô Bình hỏi: “Vậy ông cảm thấy bao nhiêu mới phù hợp?” Đỗ Tinh đáp: “Ít nhất mười tỷ. Quần áo, thức ăn, chỗ ở, đi lại của giáo chủ, trang phục của giáo đồ, việc hiến tế, những thứ này đều cần một khoản tiền rất lớn”. Ngô Bình nói: “Được, vậy thì đưa cho ông mười tỷ”. Sau khi anh hứa với Đỗ Tinh, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi bước ra rồi cất tiếng: “Đường chủ Tài Đường Phó Oánh, có chuyện cần báo cáo giáo chủ!” Ngô Bình đáp: “Mời đường chủ Phó phát biểu”. Phó Oánh nhìn Đỗ Tinh một cái rồi nói tiếp: “Giáo chủ, việc chi tiêu của cả giáo đều qua tay thuộc hạ. Nếu đưa thêm sáu tỷ cho Ti Lễ Đường thì khoản tiền trong tay thuộc hạ sẽ không đủ dùng nữa”. Ngô Bình ngẩn ra, hỏi lại: “Đường chủ Phó, thu nhập và chi tiêu năm ngoái của Hắc Thiên Giáo là bao nhiêu?” Phó Oánh ngoắc tay gọi một người thuộc hạ đến, sau đó đưa sổ sách cho anh bằng hai tay: “Mời giáo chủ xem”. Ngô Bình gật đầu rồi giở ra xem. Năm ngoái, thu nhập của Hắc Thiên Giáo là bảy mươi hai tỷ đô, chi ra đến tám mươi tỷ đô. Trong đó, thu nhập chủ yếu đến từ khoản quyên góp của các đại gia Đông Nam Á và doanh nghiệp trực thuộc Hắc Thiên Giáo. Khoản quyên góp của các đại gia năm ngoái rơi vào khoảng mười lăm tỷ đô. Lợi nhuận của doanh nghiệp trực thuộc chừng ba mươi tỷ đô. Hắc Thiên Giáo điều hành không nhiều doanh nghiệp nhưng quy mô đều rất lớn. Ví dụ như bảy nhà máy sản xuất thuốc lá, hai mươi ba triệu mẫu đồn điền, hai nhà máy cao su. Ngoài ra, Hắc Thiên Giáo còn nắm giữ cổ phần hơn tám mươi doanh nghiệp Đông Nam Á, cổ tức hằng năm hơn hai mươi tỷ đô. Thêm những khoản lợi nhuận lẻ tẻ chừng vài tỷ, tổng cộng là bảy mươi hai phẩy mười ba tỷ đô. Khoản chi lại cao hơn khoản thu, chi nhiều nhất là Dược Đường. Vì Dược Đường phải điều chế thuốc, phải mua nhiều dược liệu quý hiếm nên tiêu tốn rất nhiều tiền. Năm ngoái chi ra tám mươi tỷ thì đã có hai mươi ba phẩy năm tỷ được chi cho Dược Đường. Khoản chi lớn thứ hai dành cho việc phát triển Hắc Thiên Giáo ở khu vực Á châu. Để mở rộng tầm ảnh hưởng của Hắc Thiên Giáo, hằng năm họ phải chi một khoản tiền rất lớn để chiêu mộ thêm tín đồ. Khoản đầu tư năm ngoái khoảng mười tám phẩy ba tỷ đô. Khoản chi lớn thứ ba là chi phí nuôi dưỡng giáo đồ, khoảng mười ba tỷ đô. Đọc xong sổ sách, anh hỏi đường chủ Dược Đường Phạm Ân Cách: “Đường chủ Phạm, năm ngoái các ông tiêu hết hai mươi ba tỷ rưỡi, thế đã kiếm được bao nhiêu tiền cho bổn giáo vậy?”