Ngô Bình nghĩ bụng, cuộc sống của giáo chủ Hắc Thiên Giáo thật là xa hoa! Anh đành bảo: “Tự quyết định việc chọn bao nhiêu người đi”. Đỗ Tinh trả lời: “Vâng!” Đỗ Tinh lui xuống. Bảo Đại Sơn tiến lên, cúi đầu: “Giáo chủ, thuộc hạ có chuyện cần báo cáo”. Ngô Bình đáp: “Nói đi”. Bảo Đại Sơn tiếp tục: “Giáo chủ, các trưởng lão quan trọng bên ngoài vẫn chưa được thông báo, nên để họ đến gặp giáo chủ càng sớm càng tốt”. Những người Ngô Bình đang gặp đều thuộc trụ sở chính Hắc Thiên Giáo. Bên ngoài Hắc Thiên Giáo vẫn còn năm trưởng lão quan trọng khác, mỗi vị kiểm soát một khu vực. Vì lý do lịch sử, năm vị trưởng lão này trấn thủ Tây Europa, Đông Europa, Bắc Mỹ, Nam Mỹ và Phi châu. Bắt đầu từ thời giáo chủ Hắc Thiên trước đó nữa, năm vị trưởng lão này không còn chịu trách nhiệm với giáo chủ Hắc Thiên nhưng vẫn sử dụng tên của Hắc Thiên Giáo. Ngô Bình không biết nhiều về chuyện này. Nghe Bảo Đại Sơn kể tóm tắt xong, anh cau mày hỏi: “Nếu đã là trưởng lão quan trọng, sao họ không đến gặp tôi?” Trương Tây Linh đáp: “Giáo chủ, nói một câu khó nghe thì khu vực Tây Europa và Bắc Mỹ đều giàu hơn trụ sở chúng ta. Tu vi của hai vị trưởng lão khu vực ấy cũng cao, có thể triệu hồi sinh vật hắc ám cấp bậc Chân Quân”. Ngô Bình nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Truyền lệnh của tôi, bảo họ phải đến gặp tôi trong vòng một tháng, nếu không tự gánh chịu hậu quả”. Ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau. Giáo chủ làm vậy không sợ họ trở mặt ư? Bảo Đại Sơn đáp: “Vâng!” Các trưởng lão lần lượt tiến lên phát biểu. Đúng là phức tạp, Ngô Bình phải quyết định quá nhiều chuyện. Đến tối, các giáo đồ mới lui xuống. Ngô Bình bảo Mông Trạch ở lại, có chuyện cần hỏi ông ấy. Mông Trạch cùng Ngô Bình băng qua điện Hắc Thiên, đi trên một con đường đá rộng rãi. Đi được vài dặm, anh nhìn thấy một đàn tế khổng lồ hình tròn, bao quanh là quảng trường rộng lớn. Ngô Bình đứng lại hỏi: “Đây chính là nơi hiến tế?” Mông Trạch đáp: “Phải, giáo chủ. Khi mở đàn tế, cần ít nhất ba trăm tín đồ tham gia”. Ngô Bình dạo quanh đàn tế rồi tiếp tục đi về trước. Đi thêm vài dặm, rốt cuộc anh cũng đến được cung điện mà mình sẽ ở. Cung điện sinh sống của giáo chủ Hắc Thiên Giáo không hề kém cạnh hoàng cung về mặt diện tích. Ổ bên trong, kiến trúc xa xưa nhất đã có lịch sử hơn một nghìn ba trăm năm, kiến trúc mới cũng có lịch sử hơn một trăm năm rồi. Sau khi tiến vào quần thể cung điện, Ngô Bình mới phát hiện, tuy ở đây có rất nhiều cung điện nhưng hầu hết đều lạnh lẽo vắng tanh, chẳng có ai cả. Anh hỏi: “Không ai ở những cung điện này à?” Mông Trạch do dự một hồi mới đáp: “Giáo chủ, các cung điện này khá kỳ lạ, những giáo chủ tiền nhiệm không dám ở”. Ngô Bình ngẩn ra: “Mông Trạch, ông đang đùa đấy à? Giáo chủ của Hắc Thiên Giáo mà lại không dám ở trong cung điện?”
Mông Trạch cười khổ: “Có chuyện giáo chủ vẫn chưa biết, ấy là mỗi toà cung điện đều từng có một giáo chủ Hắc Thiên Giáo hiến tế bản thân”.