Ngô Bình không hứng thú nên nói: “Anh Mã, tôi nghĩ anh nên xử lý hết đồng tiền ảo rồi đầu tư vào cái gì đó thiết thực. Tôi có nhiều dự án hay lắm, nếu anh thích thì tôi có thể giới thiệu cho anh”. Mã Thiên Lý nói: “Nếu có cơ hội, nhất định tôi sẽ hợp tác với cậu”. Ngô Bình thấy Mã Thiên Lý vẫn khăng khăng với ý kiến của mình nên không nói gì nữa. Bọn họ ngồi uống đến 12 giờ thì chợt có âm thanh lạ vang lên, Ngô Bình cau mày rồi đứng dậy nói: “Mọi người cứ ngồi chơi, tôi ra ngoài xem sao”. Hơn một ngày trôi qua, Ngô Bình đã khôi phục lại gần hết tu vi, loáng cái anh đã biến mất trong bóng tối. Nhìn thấy thân pháp của Ngô Bình, Giang Nguyệt Hân nói: “Khinh công siêu quá!”, nói rồi, cô ấy cũng ra ngoài theo. Lâm Nhu cười nói: “Nguyệt Hân, chờ tôi với”, nói rồi, cô ấy cũng biến mất ngay. Diêm Lập Vũ và Mã Thiên Lý ngơ ngác nhìn nhau, họ đi kiểu gì thế nhỉ? Đào Như Tuyết: “Hai anh không phải ngạc nhiên, họ đều ở cảnh giới Nhân Tiên và Địa Tiên rồi”. Diêm Lập Vũ thở dài: “Ngưỡng mộ quá, tôi mà cũng bay qua bay lại được như thế thì hay”. Ngô Bình ra ngoài, ngay sau đó Thần Chiếu và Mông Trạch cũng xuất hiện sau lưng anh. Thần Chiếu nói: “Chủ nhân, xung quanh đây có người sống, để tôi đi bắt một người về”. Ngô Bình gật đầu: “Nhớ để nhân chứng sống”. Anh vừa nói dứt câu, Thần Chiếu đã biến mất. Thần Chiếu đi rồi, Giang Nguyệt Hân và Lâm Nhu mới xuất hiện, khi họ nhìn thấy Mông Trạch thì đều sững người. Giang Nguyệt Hân nói: “Đây là?” Ngô Bình: “Thuộc hạ của tôi”. Giang Nguyệt Hân nghệt mặt ra, cô ấy cảm thấy Mông Trạch có tu vi cao hơn mình, một đại cao thủ vậy mà chấp nhận làm thuộc hạ của Ngô Bình ư? Lâm Nhu nói: “Ngô Bình, rốt cuộc cậu còn bao nhiêu điều bí mật hả?” Cô ấy vừa nói xong thì Thần Chiếu đã xách cổ hai người khác đáp xuống, sau đó ném họ xuống đất. Hai người này đều có tu vi khá cao, một người cảnh giới Thần và một người cảnh giới Tiên Thiên. Ngô Bình hỏi cao thủ cảnh giới Tiên Thiên: “Các người là ai?” Người này bị Thần Chiếu bắt được nên đang hoảng sợ: “Chúng tôi là người của Minh Vương”. Minh Vương? Ngô Bình nhớ Minh Vương là con rể của nhà họ Quách, xem ra người nhà này vẫn chưa từ bỏ hi vọng muốn đoạt lại quyền lợi. Anh cười lạnh nói: “Ông Mông, dẫn Minh Vương đến đây gặp tôi”. Mông Trạch chắp tay: “Vâng”.