Ông hai Bạch? Từ Quý Phi hơi bất ngờ: “Người đến đây không phải là ông năm Bạch ư? Sao ông hai Bạch lại đến?” Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “E là người này không có ý tốt”. Từ Quý Phi giật nảy mình: “Ông hai Bạch, Bạch Triển Linh, là cao thủ trung kỳ cảnh giới Thần, phương pháp hít thở mà ông ta tu luyện được còn vượt xa anh! Chú đừng xuống lầu, để anh gặp ông ta nói rõ mọi chuyện trước!” Ngô Bình nhẹ nhàng bảo: “Không sao, thứ sẽ xảy đến thì có muốn trốn cũng không được. Em vẫn sẽ xuống gặp ông ta!” Có một người trung niên đang ngồi trên xô pha trong đại sảnh khách sạn. Người này thoạt nhìn chỉ ngoài bốn mươi, nhưng thực chất đã sáu mươi lăm tuổi. Đó chính là Bạch Triển Linh, ông hai nhà họ Bạch. Bạch Triển Linh đang xoay hai miếng đồng hợp kim trong tay, khép hờ mắt. Đến khi Ngô Bình và Từ Quý Phi đi tới trước mặt, ông ta mới hé mắt ra: “Từ Quý Phi?” Từ Quý Phi từng có duyên gặp mặt ông ta một lần, vội ôm quyền chào hỏi: “Chào ông hai Bạch, chính là tôi. Đây là Ngô Bình, anh em của tôi. Có lẽ giữa chúng ta đã có hiểu lầm”. Bạch Triển Linh cười khẩy: “Hiểu lầm? Tôi đã nhìn thấy tình trạng chấn thương của Lý Huyền Đẩu rồi, bị người ta đánh gãy xương sống thắt lưng! Đây mà là hiểu lầm?” Ông ta trừng mắt nhìn Ngô Bình: “Ranh con, lá gan cũng lớn lắm, dám cướp đồ của nhà họ Bạch!” Sắc mặt Ngô Bình không hề thay đổi. Anh nói: “Mặc kệ Lý Huyền Đẩu đã nói gì với ông thì huyết chi cũng do tôi mua được ở chợ đen. Đệ tử của ông ta ở ngoài chợ đen muốn cướp đi nhưng không thành công, ông ta thì tìm đến tận chỗ tôi để cướp, kết quả là bị tôi đả thương”. Bạch Triển Linh cười khẩy: “Huyết chi rất quý hiếm, người biết đến nó cực kỳ ít. Lý Huyền Đẩu cũng chỉ nhìn thấy nó từ một quyển sách cổ, cậu nhận biết được ư?” Ngô Bình đáp: “Tôi vốn biết được rất nhiều thứ, chẳng có gì lạ cả. Còn nữa, huyết chi không cứu được lão kiếm tiên đâu. Lý Huyền Đẩu nói ông ấy bị trăn độc đánh trọng thương, chắc chắn đã trúng một loại độc lạ. Huyết chi chỉ khiến ông ấy bị thương nặng thêm”. Bạch Triển Linh không hề tin lời anh, đáp trả: “Những gì cậu vừa nói, tôi không tin một chữ nào cả! Cậu có gan thì đi một chuyến với tôi!” Nghe ý của đối phương, hẳn là muốn ra tay rồi. Ngô Bình cười ha ha, trong lòng cũng nổi giận, bèn nói: “Ông không nói lý lẽ mà muốn dùng nắm đấm với tôi. Cũng tốt thôi! Ngô Bình này chẳng có gì phải sợ!” Từ Quý Phi cuống cuồng lên tiếng: “Ông hai Bạch à, những lời mà Ngô Bình vừa nói đều là sự thật!” Bạch Triển Linh trừng mắt, giận dữ quát: “Từ Quý Phi, từ khi nào đến lượt anh can thiệp vậy?” Từ Quý Phi vội vã đáp: “Ông hai Bạch à, Ngô Bình không hề có lỗi trong chuyện này, ông…” “Láo xược! Anh là cái thá gì?? Chỉ là một kẻ xin được bộ phương pháp hít thở cấp thấp từ Quân Vô Tướng mà cũng dám xen vào chuyện của tôi? Anh chán sống rồi sao?” Câu nói này khiến Từ Quý Phi tức đến mức tái mặt. Dù gì ông ấy cũng là tông sư cảnh giới Thần, vậy mà lại bị người khác khinh thường như thế!
Ông ấy bèn cười hề hề: “Ông hai Bạch à, thế lực nhà họ Bạch có lớn đến mấy thì ông cũng không thể vô lý như thế! Nếu ông đã không nói lý lẽ, tôi đành ra mặt cho Ngô Bình vậy!”