Ngô Bình: “Khu vực mới có những chinh sách rất tốt cho ngành năng lượng mới và y dược, vừa được giảm thuế, lại được ưu tiên xây dựng, cháu định bắt tay vào ngành này, đồng thời mở một công ty dược có quy mô”. Lý Vân Đẩu: “Năng lượng mới thì được vì nhà mình có nhà máy điện rồi, nhưng Tiểu Bình này, tập đoàn Miêu Dược của nhà bạn gái cháu và công ty thuốc Long Huy đã sản xuất thuốc rồi mà, việc gì chúng ta phải làm nữa”. Ngô Bình: “Ông ơi, cứ bán được hàng là ổn mà. Cháu đang có vài phương thuốc chắc chắn sẽ bán chạy, mà lại không gây cạnh tranh với Long Huy và Miêu Dược”. Lý Vân Đẩu: “Cháu thấy được thì cứ làm đi”. Ngô Bình: “Sau này, nhà họ Lý chúng ta sẽ đẩy mạnh hai ngành xe hơi và thuốc. Riêng mang xe hơi, ngoài xe năng lượng mới ra, chúng ta vẫn phải sản xuất các dòng xe truyền thống, vì giờ xe chạy bằng xăng vẫn khá phổ thông”. “Lượng tiêu thụ của công ty xe hơi Tam Hữu khá ổn, cứ đà này thì sẽ chiếm được thị trường của Viêm Long và Đông Nam Á”. “Nếu thế thì mỗi năm mình sẽ thu được 400 tỷ đô và lãi ít nhất là 30 tỷ”. Ngô Bình: “Đúng ạ, như có vậy thì nhà họ Lý chúng ta mới trở thành xí nghiệp hàng đầu được”. Lý Vân Đẩu gật đầu: “Ngoài xe hơi với thuốc ra thì còn gì khác nữa không?” Ngô Bình: “Là cơ sở hạ tầng mà cháu từng nói đấy ạ. Chờ mảng xe hơi và thuốc đi vào hoạt động, chúng ta sẽ thu được tiền rồi dùng nó để đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng. Xây dựng xong, chúng ta muốn phát triển ở đây thì mỗi năm sẽ phải đầu tư nhiều. Nhưng dựa vào tầm ảnh hưởng của chúng ta ở Đông Nam Á thì mình sẽ dễ lấy được nhiều công trình hơn. Đương nhiên chúng ta chỉ làm trung gian thôi, kiếm việc cho các xí nghiệp trong nước làm. Việc mình mang về vừa tốt, giá lại rẻ, còn được miễn thuế thì có ai chê được?” Lý Vân Đẩu cười nói: “Ừm, cứ quyết vậy nhé!” Sau đó, Lý Hoằng Đào và Quách Tình đều tới ăn sáng, Ngô Bình chào hỏi vài câu rồi đứng dậy đi gặp nhóm Lâm Nhu. Lúc này, Lâm Nhu và Giang Nguyệt Hân đang cùng ăn sáng và cười nói, thấy Ngô Bình tới, họ đều đứng dậy cảm ơn anh. Mã Thiên Lý: “Cậu Ngô, cảm ơn cậu đã tiếp đón chúng tôi, lát chúng tôi sẽ về khách sạn”. Ngô Bình: “Tôi không tham gia các hoạt động tiếp theo được, chúc các anh chị đi chơi vui vẻ, có gì cần thì cứ gọi cho tôi”. Anh ngồi thêm với họ môt lát rồi cho xe chở họ về khách sạn. Họ đi rồi, nhưng Hồ Kiến Quốc ở lại, Ngô Bình đến tìm ông ấy thì thấy ông ấy đang tập thể dục trong vườn hoá, chẳng giống người từng tìm đủ mọi cách tự sát chút nào. Thấy Ngô Bình tới, ông ấy nói: “Nhóc, xem ra cậu đã biết thân phận của tôi rồi nhỉ”. Ngô Bình nói: “Dù thân phận của ông rất hoàn hảo, nhưng tôi vẫn có thể đoán ra được ông không phải người bình thường”. Hồ Kiến Quốc cười lạnh nói: “Tôi không muốn dây dưa với cậu, nhân quả của cậu lằng nhằng lắm”. Ngô Bình đảo mắt nói: “Sao tiên sinh nhát gan thế, cách đây không lâu, đại sư Thanh Liên đã tới tìm và truyền cho tôi một môn công pháp Phật môn đấy”. Hồ Kiến Quốc cười lạnh: “Thanh Liên? Vậy chứng tỏ giữa hai người có nhân quả, còn tôi thì không”. Ngô Bình: “Nếu tiền bối không muốn tôi quấy nhiễu thì tôi sẽ tiễn ông đi luôn”.
“Luôn ư? Không thấy muộn rồi sao?”, ông ấy hừ nói.