Ngô Bình nhảy lên trên mỏm đá, nhìn chằm chằm vào gốc cây mà ngẩn ngơ. Quả này có tên là thánh quả hoàng kim, tương truyền ăn quả này vào sẽ có thể chất cực mạnh. Dù là thời kỳ Tiên quốc, thánh quả hoàng kim vẫn là vật cực kỳ hiếm có, một khi xuất hiện sẽ gây ra một trận mưa máu gió tanh! Thế nhưng, điều khiến Ngô Bình kinh ngạc không phải là thánh quả hoàng kim, mà là tại sao nó lại mọc ở nơi này? Anh dùng năng lực nhìn thấy vạn vật để nhìn xuống phần dưới của thánh quả hoàng kim. Dưới gốc cây là một sợi rễ rất dài, cắm thẳng vào trong khe đá. Bên trong khối đá lớn có một khối đất to bằng móng tay, tỏa ra màu vàng như kim loại. Rễ của cây hoàng kim nhỏ gần như ôm trọn lấy nó mà sinh trưởng, quấn hết tầng tầng lớp lớp. Hiển nhiên, cây hoàng kim rất cần khối đất này! “Đất thần!”, Ngô Bình kinh ngạc hô lên. Có rất nhiều cách nói về lai lịch của đất thần, nhưng tất cả quan điểm đều cho rằng đất thần là điều kiện cần thiết để kỳ trân dị bảo trong trời đất sinh trưởng. Ngô Bình không ngờ rằng mình có thể gặp được đất thần! Anh lập tức rút kiếm Hắc Long, chỉ vài nhát kiếm đã chém nứt tảng đá kia, sau đó tìm thấy khối đất thần to bằng cái móng tay. Anh dè dặt đặt đất thần vào trong một cái lọ nhỏ, đồng thời cất luôn thánh quả hoàng kim đi. Cất cây đi, Ngô Bình vô cùng kinh ngạc, lầm bầm tự hỏi: “Sao ở đây lại có đất thần nhỉ?” Không có thời gian nghĩ nhiều, anh tiếp tục truy lùng hương thơm, tìm kiếm dược liệu. Lần này, ở vị trí cách anh hơn năm mươi mét, có một cây dây leo màu đỏ, nó quấn quanh một cây cổ thụ. Trên cây dây leo có một quả đỏ, tỏa ra mùi thơm kỳ lạ. Ngô Bình quan sát phần rễ của cây dây leo, giống như lần trước, bộ rễ của nó cắm ngập vào lòng đất mười mấy mét, bộ rễ tầng tầng lớp lớp ôm lấy một quả đỏ. Cây dây leo này tên là dây leo Xích Tiên, quả của nó là quả Xích Tiên, một loại dược liệu giá trị không hề thua kém thánh quả hoàng kim. Ngô Bình đang định hái quả xuống, chợt nghe thấy âm thanh một đám người đang lao qua những lùm cây. Anh không nói không rằng, vội vàng đào hết rễ, lá và quả của dây Xích Tiên ra, bỏ vào chiếc nhẫn ở ngón tay cái. Mấy phút sau, ba người lao ra từ bụi cây bên cạnh. Mấy người này trông khoảng ba mươi bảy tuổi, mặc y phục rất dày, giắt theo mười mấy ống nứa bên hông, bên ngoài còn buộc bằng dây đỏ. Bên trong những ống trúc này đều chứa một cây nhân sâm hoặc to hoặc nhỏ. Ngô Bình đoán rằng mấy người này là người đào sâm. Ba người kia trông thấy Ngô Bình xuất hiện ở đây mà ngạc nhiên, bèn cất giọng hỏi: “Làm gì đấy?” Ngô Bình điềm nhiên đáp: “Liên quan tới anh à?” Người kia cười khẩy, vẻ độc ác thoáng lóe lên trong ánh mắt. Những người đào nhân sâm này thường ra vào núi cao rừng sâu, cho dù giết người cũng không bị phát hiện. Thế nên, tính cách của họ cực kỳ tàn bạo, cứ hở ra là giết người. Lời nói của Ngô Bình khiến người này nổi sát tâm, hắn ta từ từ tiến tới: “Nhãi con, mày cũng tới đào sâm à?” Ngô Bình đáp: “Phải, tôi là người bản địa”. Đối phương lạnh lùng đáp: “Khu vực này bây giờ là địa bàn của chúng tao, mày cút ngay, nếu không tao đập chết mày!” Ngô Bình nhìn những ống trúc giắt