Bạch Triển Anh hơi giật mình hỏi: “Sao thần y biết chúng tôi đã đưa bố tôi tới?” Ngô Bình: “Trong vòng ba dặm, tôi có thể ngửi thấy mùi độc xà, mau dẫn đường đi!” Bạch Triển Anh mừng rỡ, vội vã đáp: “Được, mời thần y đi lối này!” Lúc này, người nhà họ Bạch vô cùng cung kính với Ngô Bình, không dám tỏ thái độ coi thường. Họ khách sáo đi trước dẫn đường, đưa anh đi tới một căn phòng trong khách sạn, Người nhà họ Bạch sợ thời gian đi lại giữa Hoa Thành và Ích Thành quá lâu, có thể làm lỡ thời gian vàng để cứu người nên phái một chiếc trực thăng đưa ông cụ Bạch tới một căn phòng trong khách sạn mà Ngô Bình đang ở. Ngô Bình đi vào trong căn phòng thì thấy một ông cụ đang nằm trên sô pha, xung quanh có không ít người. Bạch Triển Anh vội vã nói: “Ngô thần y, đây là bố tôi”. Ngô Bình liếc nhìn thì nhận ra ông cụ Bạch quả nhiên trúng độc xà. Hơn nữa, độc xà hợp lại với độc tính của huyết chi khiến chất độc càng mạnh. Đường đường là một tông sư cảnh giới Tiên Thiên mà giờ mặt ông cụ cắt không còn giọt máu, da dẻ xám xịt lại, vô cùng yếu ớt. Ông cụ giờ chỉ có thể he hé mở mắt. Ngô Bình ngồi xuống bên cạnh bắt mạch cho ông cụ, sau đó nhẹ nhàng nói: “Lão kiếm tiên không cần lo lắng, vết thương của cụ tôi có thể chữa được”. Nói rồi, anh cởi áo cho ông cụ, lấy ra bộ kim châm bằng vàng, sau đó châm cứu ba mươi sáu huyệt trên người ông cụ. Nhìn kỹ năng châm cứu điêu luyện, vị trí châm cứu vô cùng chuẩn xác của Ngô Bình, ông cụ Mạt “a” lên một tiếng, không khỏi cảm thán: “Ngô thần y, phương pháp châm cứu này của cậu hình như tôi có chút ấn tượng…” Ngô Bình mỉm cười đáp: “Ông cũng là người hành nghề y sao?” Ông cụ Mạt vội đáp: “Tôi tên Mạt Hưu, hành nghề y trên giang hồ”. Bạch Triển Anh vội giải thích thêm: “Cậu Ngô, ông Mạt là thần y số một của Ba Thục, người đời gọi ông ấy là “bàn tay thần” bởi ông ấy đã cứu sống vô số người”. Ngô Bình: “Rất vinh hạnh được gặp mặt. Phương pháp châm cứu này của tôi gọi là Lục Hợp Tráng Thần Châm” Mạt Hưu kinh ngạc: “Tôi biết mà! Phương pháp châm cứu này khá giống với Lục Hợp Thần Châm trong truyền thuyết, lẽ nào hai phương pháp này có liên quan đến nhau?” Ngô Bình: “Không sai, Lục Hợp Tráng Thần Châm được phái sinh từ Lục Hợp Thần Châm”. Vừa nói Ngô Bình vừa hoàn tất việc châm cứu. Sau khi được châm cứu, Bạch Tử Quy đột nhiên ngồi thẳng dậy, gương mặt đỡ xanh xao hơn trước, sau đó hai tay ông cụ ôm trước ngực, khí huyết bắt đầu tuần hoàn trở lại, hơi thở cũng mạnh hơn trước. Mạt Hưu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Khí huyết đã lưu thông rồi, vậy thì dễ giải quyết rồi!” Bạch Triển Linh vội vã hỏi: “Ông cụ Mạt, vậy là bố tôi sẽ hồi phục đúng không?” Mạt Hưu gật đầu: “Ông cụ Bạch là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, thể chất vượt xa người thường. Chỉ cần khí huyết có thể lưu thông thì độc tố sẽ dần dần bị đào thải ra ngoài!” Ngô Bình khẽ gật đầu, xem ra trình độ của Mạt Hưu cũng không tệ. Anh nói: “Ông nói không sai, có điều chủ yếu là do trước đó ông cụ đã uống huyết chi. Huyết chi là linh dược, mặc dù có độc tính nhưng cũng có tác dụng vô cùng thần kỳ. Ông cụ Bạch là cao thủ, lại thêm dược lực của huyết chi hỗ trợ thì chỉ cần đả thông khí huyết, sau đó chất độc sẽ dần được tiêu trừ”.
Nói rồi, Ngô Bình dùng kim vàng châm vào mười đầu ngón tay của Bạch Tử Quy. Chỉ một lát sau đã thấy chất lỏng màu đen chảy ra từ mười đầu ngón tay ông cụ, rỏ xuống đất.