"Âu Dương sư huynh, sư huynh trở về nhanh vậy?" Âu Dương Thánh Hoàng: "Có chuyện nên trở về trước". Họ tiếp tục đi vào, rẽ qua một số ngọn núi và lên một đỉnh núi. Đỉnh núi này chính là nơi Thiên Long trưởng lão tu hành! Ngọn núi đầy hoa thơm cỏ lạ, tiên hạc linh thú. Trên đỉnh núi có hàng chục tòa kiến trúc cổ xưa. Âu Dương Thánh Hoàng có vẻ rất quen thuộc với người nơi đây, mấy đệ tử trên núi nhìn thấy hắn đều mỉm cười chào hỏi. "Âu Dương, cậu tìm tổ sư có việc gì sao?”. Một người đàn ông trung niên ngăn họ lại, hỏi. Âu Dương Thánh Hoàng đã được Ngô Bình dạy cho một bài, hắn nói: "Văn sư thúc, tôi có một chuyện rất quan trọng muốn bẩm báo với Thiên Long trưởng lão, việc này vô cùng trọng đại, xin người hãy bẩm báo!" Lần trước Âu Dương Thánh Hoàng đưa tới một cô gái làm cho Thiên Long trưởng lão rất vui vẻ, thế nên người đàn ông này không nghi ngờ hắn, nói: "Chờ một chút, tôi đi bẩm báo với trưởng lão". Nửa phút sau, ông ta quay lại, cười nói: "Trưởng lão mời cậu tới". Ba người đi vào trong một đại điện trống rỗng, một người đàn ông tóc tím khoanh chân ngồi ở giữa không trung, xung quanh có một luồng ánh kiếm hình rồng lượn lờ. Sức mạnh phát ra từ ánh kiếm đó khiến da đầu của Ngô Bình ngứa ran! Trên đường đi anh đã hỏi rồi, Thiên Long trưởng lão chính là cao thủ địa tiên cấp thứ chín! Uy lực phi kiếm của lão cực kỳ đáng sợ! Người đàn ông này nhìn còn rất trẻ, ước chừng ba mươi tuổi, rất đẹp trai, mặc gấm bào, mày kiếm mắt sáng, dung mạo như ngọc. Thiên Long trưởng lão khẽ cười, nói: "Tiểu Âu Dương, cậu tìm ta có chuyện gì?" Âu Dương Thánh Hoàng nói: "Tổ sư, đệ tử có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với người! Đệ tử vừa đi đến vùng đất Quỷ, phát hiện Quỷ Môn Quan phát ra ánh sáng màu tím, đệ tử tò mò đi vào xem một chút, quả nhiên phát hiện bên trong không phải vùng đất Quỷ mà là một thời không khác!" Trong mắt Thiên Long trưởng lão lóe lên ánh sáng, hỏi: "Ồ? Bên trong có cái gì?" Bây giờ Ngô Bình đang giả làm một đệ tử khác của Thục Sơn, anh nói: "Đó là một tấm bia khổng lồ có khắc các vị tiên trên đó, chúng tôi không hiểu được". Thiên Long trưởng lão lập tức ngồi không yên, lão có dự cảm đây là cơ duyên của mình, liền cười nói: "Các cậu làm rất tốt! Chờ ta ở đây, ta đi một chút sẽ quay trở lại!" Bóng dáng Thiên Long trưởng lão liền biến mất, cũng không biết làm sao tới được nơi đó. Ngô Bình lập tức nói: "Âu Dương Thánh Hoàng, mau tìm Mộ Dung Kiều!" Âu Dương Thánh Hoàng: "Phía dưới điện này có một gian phòng, Mộ Dung Kiều hẳn là ở bên trong". Họ nhanh chóng tìm thấy lối vào và lao xuống lòng đất. Dưới lòng đất cũng là một cung điện, phía chính giữa cung điện có một cây cột đồng, Mộ Dung Kiều đang bị trói vào đó. Cô ấy trông hốc hác và dường như đã phải chịu khổ rất nhiều. May mắn thay, cô ấy vẫn còn tỉnh táo. “Cô không sao chứ?", Ngô Bình vội hỏi, sau đó rút kiếm Hắc Long ra, cắt đứt mọi xiềng xích trói buộc cô ấy. Mộ Dung Kiều khẽ thở dài một tiếng, nói: "Anh tới quá đúng lúc, tên Thiên Long kia rất xấu xa, hại tôi chết một lần". Ngô Bình nói: "Chỉ là chết một lần mà thôi, cô cũng không phải là chưa từng chết".