Anh chỉ niệm ba đoạn thì tăng nhân tên là Minh Uy đã nước mắt giàn giụa rồi hành đại lễ với Ngô Bình, điều này chứng tỏ ông ta đã bị anh độ hoá. Hồng Đức đứng dậy nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu học Chân ngôn ở đâu?” Ngô Bình đáp: “Chùa Đại Thiền có truyền thừa hơn nghìn năm, đương nhiên không thể thiếu Chân ngôn, có gì đâu mà đại sư kinh ngạc thế?” Quang Tuệ cười nói: “Ba thì đã thắng hai, cuộc so tài đến đây là kết thúc. Đại sư Hồng Đức, Phật cốt đâu?” Thì ra hai bên đã giao hẹn, nếu phía Đông Doanh thua về mảng so Chân ngôn thì phải đưa Phật cốt cho chùa Đại Thiền. Đương nhiên, ngược lại thì chùa Đại Thiền phải giao một món bảo bối cho họ. Hồng Đức đã là cao tăng của Đông Doanh nên bình ổn lại tâm trạng rất nhanh, lão ta nói: “Được rồi”. Loáng cái đã có người mang một chiếc hộp ngọc lên rồi đưa cho Quang Tuệ bằng hai tay, Quang Tuệ nhận lấy rồi để lên bài bái lạy, sau đó mới mở ra xem. Ngô Bình cũng đi tới ngó, nhưng chỉ thấy bên trong có một viên xá lị như ngón tay, nói chung là một mẩu xương ngón tay hoá thạch. Anh khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy trên xương ngón tay này ẩn chứa thánh lực Phật giáo rất mạnh. Anh không khỏi thấy thèm muốn, nếu dùng vật này để luyện pháp khí thì uy lực mạnh phải biết! Tăng nhân Đông Doanh đi rồi, các tăng nhân của chùa Đại Thiền vẫn ở lại. Quang Tuệ khen Ngô Bình trước mặt bọn họ, sau đó gọi anh vào thiện phòng. Lão cười nói: “Thần y Ngô, cậu làm tốt lắm”. Ngô Bình: “Đại sư quá khen, chúng ta một lòng đối ngoại, tôi làm vậy là đương nhiên”. Sau đó, anh nhỏ giọng nói: “Đại sư, để tôi giữ xá lị phật cốt này cho, có nó rồi, tôi có thể luyện chế một viên Phật Vương Đan”. Quang Tuệ ngẩn ra: “Phật Vương Đan ư?” Ngô Bình: “Uống nó vào thì các tăng nhân bị tẩu hoả nhập ma trong động Vạn Phật sẽ khỏi hết”. Quang Tuệ mừng rỡ rồi vội nói: “Được, tôi sẽ đưa Phật cốt cho cậu”. Ngô Bình không khách sáo mà cất đi ngay. Quang Tuệ còn phải ra tiếp đón các cao tăng của Đông Doanh nên không nán lại lâu, vì thế chỉ còn Tông Huy và Viên Hối ở lại. Viên Hối cười nói: “Thần y Ngô, cậu khiến tiểu tăng phải nhìn bằng con mắt khác! Tôi nghe Chân ngôn Độ Hoá của cậu xong cũng suýt nữa quỳ xuống đấy”. Tông Huy cười nói: “Đệ tử còn tưởng chỉ có mình bị ảnh hưởng, thì ra sư phụ cũng thế”. Viên Hối: “Đó là Chân ngôn của thần y chưa nhắm vào chúng ta đấy, không thì uy lực của nó còn mạnh gấp chục lần, chắc chắn ta sẽ không trụ được”. Ngô Bình nói: “Ngày mai so tài tụng kinh, chùa Đại Thiền chắc thắng chứ?” Viên Hối: “Chắc khoảng 70 phần trăm thôi”. Ngô Bình: “Ngày kia thi võ thuật, ngày tiếp nữa là thần thông. Vòng thần thông thì cứ giao cho tôi”. Viên Hối vội hỏi: “Thần y Ngô, cậu định thi triển Đại Phạn Thiền Âm à?” Ngô Bình: “Thế có gì đặc biệt, đến lúc đó tôi sẽ thi triển Thiên Nhãn Thông”.
Trong Phật môn có năm môn thần thông là Thiên Nhãn Thông, Thiên Nhĩ Thông, Tha Tâm Thông, Túc Mệnh Thông và Thần Túc Thông. Ngô Bình có khả năng nhìn xuyên thấu nên có có thể thi triển Thiên Nhãn Thông. Thật ra thì khả năng nhìn xuyên thấu của anh còn lợi hại hơn cả phép thần thông này.