Về đến nhà Diệp Thiên Tông, anh còn chưa ngồi nóng chỗ thì đã bị triệu tập. Anh bị gọi tới một cơ quan nào đó ở Thiên Kinh. Ngô Bình đi vào cơ quan đó rồi vào một căn phòng trên tầng ba. Đó là một căn phòng không có cửa sổ, Ngô Bình ngồi trên ghế, trước mặt anh là một cái bàn. Đằng sau bàn là một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên. Người đàn ông hỏi: “Ngô Bình, cậu có thể thuật lại những việc đã diễn ra không?” Ngô Bình liền kể lại đầu đuôi sự việc. Người đàn ông kia chăm chú lắng nghe rồi hỏi: “Sao cậu có thể phán đoán được rằng Đoàn Long đã bị tà ma nhập?” Ngô Bình: “Tôi có nhiều kinh nghiệm đối phó với tà ma trước đó”. "Cậu nói tà ma đó vô cùng mạnh, cậu phải dùng tới ba lá bùa thần Kim Giáp mới khống chế được. Chúng tôi đã tham khảo ý kiến của các chuyên gia về bùa thuật, họ nói nếu cùng lúc dùng ba lá bùa Kim Giáp này thì uy lực đủ để trấn áp một Chân quân. Đối phương mạnh đến vậy, sao cậu lại giữ được mạng?" Ngô Bình: "Tôi không yếu, nếu chỉ luận quyền thuật thì mặc dù tôi không phải đối thủ của nó, nhưng nó cũng không đủ sức đánh chết tôi". Người phụ nữ trung niên bên cạnh cười lạnh: "Nói láo! Tu vi của cậu cùng lắm chỉ là Võ thần, làm sao có thể chịu nổi một đòn của Chân quân chứ?" Ngô Bình liếc nhìn người phụ nữ này rồi hỏi: "Chị có từng nghe nói đến Kim Cương Bất Hoại Thần Công của chùa Đại Thiền chưa?" Người phụ nữ: "Có từng nghe nói, lẽ nào cậu luyện loại thần công này?" Ngô Bình: "Thật ngại quá, tôi đã luyện tới tam trọng của Kim Cương Bất Hoại Thần Công, chính là cảnh giới Thần Quỷ Trường Vực". Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, người đàn ông trung niên hỏi tiếp: "Vậy cậu giết tà ma bằng cách nào?" Ngô Bình lật bàn tay lại, một quả cầu Lôi Hoả xuất hiện trong lòng bàn tay anh. Anh nói: "Là nhờ có nó". Hai người kia nhìn quả cầu, cảm nhận được sức mạnh kinh hoàng của nó. Cứ thẩm vấn như vậy hai tiếng đồng hồ, sau đó người đàn ông nói: "Ngô Bình, chúng tôi hỏi xong rồi. Cậu chờ ở đây một chút, có người muốn gặp cậu". Sau khi hai người kia đi khỏi, lại có một người thanh niên đi vào. Người này tay cầm chiếc cốc giữ nhiệt, mỉm cười nói với Ngô Bình: "Xin chào, tôi tên là Thành Ngư. Cậu có thể gọi tôi là Tiểu Thành". Ngô Bình: "Không phải cuộc thẩm vấn đã kết thúc rồi hay sao?" Thành Ngư mỉm cười đáp: "Tôi không tới để thẩm vấn cậu. Thiên Long hiện giờ như con rồng mất đầu, cậu là tổ trưởng của Hắc Thạch, hơn nữa sức mạnh hơn người. Cho nên cấp trên hy vọng cậu có thể tạm thời tiếp nhận vị trí thủ lĩnh của Thiên Long". Ngô Bình giờ bận muốn xỉu, anh không hề hứng thú với vị trí này. Anh lập tức đáp: "Xin lỗi, tôi từ chối". Người thanh niên kia sững lại: "Cậu từ chối?" Ngô Bình: "Đúng vậy". Người thanh niên kia thổi thổi vào trong cái cốc rồi hỏi: "Tổ trưởng Ngô, cậu có biết thủ lĩnh của Thiên Long có quyền lực lớn thế nào không?" Ngô Bình: "Quyền lợi nào cũng đi liền với nghĩa vụ thôi, không phải sao?" Người thanh niên gật đầu: "Cậu nói phải. Lần này người đưa ra đề nghị này với cậu là Trương thần tướng, ông ấy không ngờ cậu sẽ từ chối thẳng thừng như vậy. Thế này đi, hay là cậu suy nghĩ thêm một chút rồi ba ngày sau trả lời chúng tôi có được không?"