Ngô Bình phát hiện, sau khi trở thành Võ Thánh, sự thay đổi lớn nhất của anh là tâm cảnh. Gặp bất cứ chuyện gì, anh cũng có thể giữ bình tĩnh và lý trí, hơn nữa khả năng tư duy cũng tốt hơn, tinh thần sáng tỏ, không bị quấy nhiễu. Buổi tối, Ngô Bình đang ngồi trong phòng thì chợt có tiếng gió thổi. Anh mở mắt ra thì thấy Đế Tân đang cầm một quả cầu sáng rồi nói: “Trời không phụ lòng người, tôi đã tìm thấy hồn phách cậu cần rồi”. Ngô Bình mừng rỡ rồi nhập lấy nói: “Cảm ơn”. Đế Tân: “Vận khí của hồn phách này được đấy, nó bị hút vào một cây hoa dưỡng hồn, vì thế đã sống ở địa phủ nhiều năm. Nhưng nó chưa hề mất chút sức mạnh nào, trái lại còn mạnh hơn trước nhiều”. Ngô Bình giơ quả cầu sáng lên rồi ấn vào Linh Minh Thánh Thể. Linh Minh Thánh Thể chấn động nhưng không hề phản ứng lại. Anh không hề lo lắng mà lấy một viên Hoàn Hồn Đan ra rồi nhét vào miệng Linh Minh Thánh Thể. Vài giây sau, Linh Minh Thánh Thể bắt đầu phát sáng, các dây thần kinh được kích hoạt, bắt đầu vận chuyện trong cơ thể, sau đó tới tim và đại não. Ngô Bình bình tĩnh chờ đợi, nửa tiếng sau, Linh Minh Thánh Thể cuối cùng đã hô hấp, ban đầu hô hấp còn yếu, sau đã ổn định dần. Đế Tân hỏi: “Mượn xác hoàn hồn à?” Rõ ràng ông ta không hề biết đây là Linh Minh Thánh Thể. Ngô Bình: “Kiểu như vậy”. Dứt lời, anh giơ tay ấn vài cái vào Linh Minh Thánh Thể, mắt nó mở ra, sau đó lộ ra vẻ nghi hoặc và mơ hồ. Ngô Bình: “Hồn phách ở địa ngục nhiều năm rồi, e là trí nhớ cũng không còn bao nhiêu”. Sau đó, anh tiến lại gần rồi lên tiếng: “Bố, con là Tiểu Bình đây”. Linh Minh Thánh Thể nhìn Ngô Bình, sau đó ánh mắt dần trở nên sáng ngời, ông ấy mở miệng nói: “Tiểu... Bình…” Ngô Bình mừng rỡ rồi gật đầu thật mạnh: “Vâng, con là Tiểu Bình. Bố còn nhớ con không?” Ngô Chấn Đông xoa đầu rồi đáp: “Đầu bố trống rỗng, nhưng bố vẫn biết con là con trai bố”. Đế Tân nói: “Thôi tôi không làm phiền nữa”, dứt lời, ông ta hoá thành làn gió rồi bay đi. Ngô Bình gọi Ngô Mi và Trương Lệ đến, hai mẹ con vừa nhìn thấy Ngô Chấn Đông đã không kiềm chế được cảm xúc, Trương Lệ chạy tới ôm chầm lấy chồng mình rồi bật khóc. Ngô Chấn Đông khẽ ôm lấy vợ mình rồi mỉm cười nói: “Tiểu Lệ, đây là đâu?” Ngô Bình cười nói: “Đây là khách sạn bố ạ, nhà chúng ta đang đi du lịch”. Ngô Chấn Đông: “Du lịch ư? Không được… Bố còn phải đi làm kiếm tiền mua nhà cho con”. Ngô Bình cảm động, bố anh không còn nhớ nhiều chuyện nữa, nhưng vẫn đau đáu chuyện mua nhà cho anh. Anh vội nói: “Bố ơi, nhà mình có nhà rồi, không cần mua nữa. Sau này, bố mẹ cứ yên tâm an hưởng tuổi già, không cần làm gì hết”. Ngô Chấn Đông lại nắm lấy tay Ngô Mi rồi cau mày bảo: “Tiểu Mi, sao con đã cao thế này rồi?”
Ngô Mi vừa khóc vừa cười: “Bố hôn mê lâu quá nên con cũng lớn hơn rồi”.