Ngô Bình cười nói: “Phải thế chứ!” Anh đi tới quan tài tháo nhẫn rồi rời khỏi đây với con rối. Lúc đi tới con đường băng, Ngô Bình nói: “Cô nấp đi”. Con rối gật đầu rồi biến mất. Ra ngoài rồi, Ngô Bình nói với một long vệ: “Lát ra ngoài xong thì cho nổ lối vào đi”. Long vệ nhận lệnh rồi ném thuốc nổ vào, không lâu sau con đường băng đã sụp đổ, lối vào đã bị đóng kín. Sau đó, Ngô Bình đi về lều trại mà Phương Vĩnh Thương chuẩn bị riêng cho Ngô Bình, anh nói: “Ra đi”. Con rối xuất hiện, nhờ có ánh sáng mà làn da của cô ấy không còn trong suốt nữa, trông đã giống như người bình thường. Nhưng làn da vẫn rất tái, thiếu huyết sắc. Ngô Bình hỏi: “Cô là Tích Nhi à?” Con rối: “Tôi là Khương Tích”. Ngô Bình: “Khương Tích, chủ nhân của cô thật sự hết lòng với cô đấy, qua bao năm, cơ thể này của cô đã hoá thành người thật rồi”. Khương Tích hỏi: “Cơ thể của tôi không còn là băng nữa à?” Ngô Bình gật đầu: “Băng phách trăm triệu năm có khả năng tự động tiến hoá. Nhiều năm qua, nó đã dần thích ứng với thần phách của cô. Nói đúng ra thì thể chất hiện giờ của cô còn mạnh hơn trước kia”. Khương Tích ngẩn ra: “Thể chất ngày xưa của tôi? Sao anh biết?” Ngô Bình không muốn giấu giếm nữa nên kể hết sự thật cho Khương Tích nghe. Nghe xong, cô ấy bật khóc nức nở vô cùng thê lương. Ngô Bình an ủi: “Cô đừng buồn nữa, sau này phải sống thật tốt để mẹ cô được yên lòng nơi suối vàng”. Khương Tích: “Sao mẹ không nói cho tôi biết chứ?” Ngô Bình: “Có lẽ mẹ cô có suy nghĩ riêng, hơn nữa bà ấy vẫn luôn đối xử với cô như con gái ruột mà”. Khương Tích gật đầu: “Đúng, mẹ rất tốt với tôi”. Ngô Bình: “Vì thế cô đừng buồn nữa, vì cô vẫn luôn được mẹ mình quan tâm và che chở rồi”. Khương Tích thở dài nói: “Anh nói đúng, sau này Tích Nhi đành nhờ cả vào anh”. Ngô Bình: “Giờ cô toàn nói tiếng tiên thôi, sau này phải học ngôn ngữ của người hiện đại”. Khương Tích hỏi: “Phải học thế nào?” Ngô Bình lấy một cái laptop ra rồi nói: “Học bằng cái này này”. Ngô Bình dạy Khương Tích cách lên mạng xong rồi bắt đầu nghiên cứu các cái hộp và chiếc nhẫn hàn băng trong cổ mộ. Đúng lúc này, cảnh vệ của Phương Vĩnh Thương chợt chạy vào báo: “Long chủ, có một vị hoà thượng đến nói muốn gặp người”. Ngô Bình tò mò hỏi: “Hoà thượng nào?” Cảnh vệ: “Người đó tự xưng là Long Ấn”.