Trước khi trời tối, chùa Kim Đỉnh rất yên tĩnh. Ngô Bình dạy Đan Châu học Như Lai Thần Tàng Kinh và truyền thừa Phật pháp trên Vô Tự Ngọc Bích. Đan Châu học rất nhanh, chỉ cần Ngô Bình dạy một lần là hiểu ngay. Khi trời tối, sau gáy Đan Châu đã xuất hiện tia sáng của Phật, cậu ấy đã tu luyện Như Lai Thần Tàng Kinh đến một cảnh giới cao thâm, tâm đã sáng như Phật. Trời vừa tối, bên ngoài đã vang lên tiếng hô hoán, sau đó tiếng người nhảy xuống đất. Long Ấn đứng dậy đi ra ngoài, còn Ngô Bình ở lại với Đan Châu tiếp tục dạy cậu ấy học. Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng đánh đấm. Năm phút sau, Long Ấn đã trở lại với một chân bị thương. Ông ấy bị thương không nhẹ, vai đẫm máu, rõ ràng người ra tay có thực lực mạnh hơn ông ấy. Ngô Bình nhanh chóng trị thương cho Long Ấn, một lát sau ông ấy đã khoẻ mạnh trở lại rồi hành lễ với Ngô Bình: “Cảm ơn”. Ngô Bình: “Xem ra mấy ngày tới sẽ loạn lắm đây, ông trông trừng Đan Châu đi, để tôi ra ngoài”. Long Ấn gật đầu: “Được”. Ngô Bình ngồi xuống tập hít thở. Gần một tiếng sau, bên ngoài vang lên tiếng khóc của nữ, tiếng khóc ấy khiến người nghe rất nhức nhối. Ngô Bình mặc kệ, tiếp tục ngồi luyện công. Nhưng các tăng nhân khác đều sốt ruột, gào lên đòi ra ngoài, đến Long Ấn cũng không cản được. Họ vừa xông ra thì đã la hét thảm thiết, sau đó liên tục ngã xuống. Ngô Bình cười lạnh một tiếng rồi lấy phi kiếm Thiền Dực ra rồi chém vù một tiếng. Trước kia, tốc độ bay của kiếm chỉ gấp hai lần, còn giờ đã gấp năm. Đường kiếm loé lên rồi quay vào trong điện, thân kiếm dính máu. Ngô Bình cất kiếm đi, bên ngoài có tiếng ai đó ngã xuống đất. Long Ấn cảm thán: “Kiếm hay!” Bên ngoài lại vang lên tiếng cười lạnh: “Phi kiếm hay lắm! Chủ của kiếm có dám ra đấu với tôi không?” Người đó nói tiếng Viêm Long hơi gượng, nhưng lực rất khoẻ. Ngô Bình đứng dậy đi ra cửa rồi lạnh giọng nói: “Đây là cửa ra vào duy nhất, có giỏi thì cứ xông vào”. Dưới ánh đèn, có mười mấy bóng người lướt qua, còn dưới đất toàn là thi thể của tăng nhân chùa Kim Đỉnh đã tắt thở. “Một mình cậu mà đòi chống lại anh hùng trong thiên hạ ư?”, người đó nói, sau đó có một bóng đen lắc lư tới gần. Uỳnh! Người đó còn chưa kịp thi triển tài năng thì đã bị Ngô Bình đánh bay, sau khi ngã xuống đất thì lập tức tắt thở. Những người còn lại khiếp hồn vì Ngô Bình quá mạnh! Ngô Bình lạnh giọng nói: “Còn ai muốn chết nữa không?” “Hừ! Xem kiếm của tôi đây!” Đột nhiên có một bóng trắng