Đối phương lạnh lùng đáp: "Tôi là vương tử của nước Thân Độc, tên là Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn!" Ngô Bình: "Vương tử sao? Theo tôi nhớ thì dòng tộc cao quý nhất của nước Thân Độc là Bà La Môn. Cái chức vương tử này là anh tự nhận hay sao?" Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn hừ lạnh một cái, đáp: "Thứ ngu si! Vương tộc của tôi là quý tộc trong Bà La Môn! Trong tộc Thân Độc, thực sự thuộc Bà La Môn có khoảng hơn một triệu người, còn là vương tộc đích thực thì không tới mười nghìn người!" Ngô Bình: "Được thôi, mặc kệ anh là tộc gì. Người Thân Độc các người chạy tới Viêm Long này làm gì?" Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn lạnh lùng đáp: "Phụng mệnh hành sự. Giao thánh tăng ra thì những người khác sẽ không phải chết!" Ngô Bình nhìn Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn, đáp: "Ai cho anh sự tự tin đó? Là thân phận quý tộc của anh sao?" Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn nhìn Ngô Bình chằm chằm, đáp: "Cho dù có giao thánh tăng ra thì cậu cũng phải chết. Bởi vì cậu dám vô lễ với vương tộc!" Ngô Bình cười hi hi đáp: "Vậy được rồi, chỉ đành đấu một trận sống còn thôi. Mời!" Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn đột nhiên nhảy phốc lên cao, hét lên một cách đầy khoa trương rồi hai tay cầm cây búa định giáng xuống đầu Ngô Bình. Chiêu thức này trông thì hoành tráng mãn nhãn nhưng lại quá rườm rà. Ngô Bình lắc đầu, khẽ lắc người một cái là đã xuất hiện ở trên đầu Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn. Anh đạp luôn vào cổ anh ta. "Rắc!" Một tiếng đanh gọn vang lên, vị vương tử có tu vi cảnh giới Thuần Dương của nước Thân Độc như một miếng thịt heo, nặng nề rơi xuống đất. Ngô Bình đáp xuống đất, thò tay vặt mất viên hồng ngọc trên mũ của Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn rồi nói: "Viên hồng ngọc của anh không tệ, tôi tịch thu". Mấy kẻ đứng ở phía xa đưa mắt nhìn nhau. Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn này là cao thủ Địa Tiên, sao mới một chiêu đã gục rồi?" Ngô Bình đưa mắt nhìn đám người còn lại rồi nói: "Các vị, tôi khuyên các vị nên về nhà nghỉ ngơi. Nếu còn xông lên nữa thì lại thêm vài người bỏ mạng". Rầm! Đúng lúc này, mặt đất chấn động dữ dội. Một bàn tay khổng lồ lao ra từ lòng đất, vồ lấy Ngô Bình. Viêm Dương luôn túc trực bên cạnh Ngô Bình, lập tức lùi về sau thủ thế, giao đấu với bàn tay kia. "Đoàng!", một tiếng nổ lớn vang lên, Ngô Bình bay lên không trung. Đúng lúc này, ở phía xa có một mũi tên lao tới nhanh như điện xẹt. Khi nhìn thấy mũi tên này, Ngô Bình như đông cứng lại, không thể phản ứng kịp. Trong lúc nguy hiểm, trong tay anh cầm một chiếc lá, gọi lớn: "Sư tỷ!" Một luồng ánh sáng xanh ôm lấy Ngô Bình. Một giây sau, một mũi tên bay tới va chạm với luồng ánh sáng xanh liền lập tức nát vụn. Cùng lúc đó, một mũi tên màu xanh bay ngược hướng mũi tên vừa bay tới. Tốc độ nhanh gấp mười lần, uy lực lớn hơn cả trăm lần! “Vút!” Ánh sáng xanh bay tới một đỉnh núi cách đó khoảng một nghìn mét. Một người đàn ông đang đeo ống tên, đứng trong tư thế giương cung thì đột nhiên bị luồng sáng xanh đi qua ấn đường. Giây tiếp theo, người đàn ông đó lập tức hoá thành tro bụi. Gió thổi khiến đám tro đó bay khắp nơi. Sau khi người biến mất, cung tên và ống tên rơi xuống mặt đất. Ở phía không xa, có người kinh hãi kêu lên: “Tử Lôi Chân quân bị giết rồi!”
Chân quân bị giết!