Ngô Bình chọn ra hai mươi bộ giáp sắt từ không gian Hắc Thiên, áo giáp sắt này là giáp sắc của Long Nha vệ. Năm đó Long Nha vệ ít nhất cũng đạt cấp Chân Nhân, thậm chí là cấp Chân Quân. Anh nói: “Ở đây có hai mươi bộ áo giáp sắt, bắt đầu từ bây giờ đây chính là vũ trang của mọi người”. Mắt các long vệ đều phát sáng, nhìn chằm chằm mấy bộ giáp sắt này. “Mặc vào đi!”, anh nói. Long vệ lần lượt lên nhận áo giáp sắt của mình, sau đó mặc vào rồi cầm một tấm khiên và một thanh kiếm dài, trên thanh kiếm dài có dấu ấn hình rồng. Mấy bộ giáp sắt này đều là bảo bối cấp bậc pháp khí, có thể tự động điều chỉnh kích cỡ nên mọi người ai cũng mặc rất vừa vặn. Áo giáp sắt có một màu đen tuyền, khiên và kiếm cũng là màu đen, chỉ có mũ sắt là có dây tua màu đỏ tươi. Ngô Bình cũng không hiểu uy lực của áo giáp sắt, anh gọi một long vệ nói: “Cậu tấn công tôi hết sức xem”. Long vệ này lập tức di chuyển áp sát Ngô Bình, vung kiếm lên. Ngô Bình ngạc nhiên, vận dụng Quỷ Thần Bộ để vòng ra phía sau long vệ, nhưng ngay khi anh di chuyển, long vệ lập tức quay một trăm mười độ rồi vung kiếm. Da đầu Ngô Bình tê lại, vội bay lên không trung nhưng tốc độ của long vệ nhanh hơn, kiếm quang vừa xoẹt qua đã chạm đến chóp mũi anh. Ngô Bình vượt qua vài mét trên không trung, tránh được đòn tấn công của đối phương. So được mười mấy chiêu, Ngô Bình nhận ra, sau khi mặc áo giáp sắt Long Nha vệ này, động tác của long vệ vô cùng linh hoạt, tốc độ nhanh như chớp cứ như Quỷ Thần khiến người khác không thể phòng ngự, có vài lần suýt nữa anh đã trúng chiêu. Hơn nữa với thực lực hiện tại của anh mà cũng không thể áp chế được long vệ này hoàn toàn, ngược lại luôn bị anh ta đuổi giết. Dĩ nhiên nếu Ngô Bình cũng sử dụng vũ khí thì thế cục sẽ tốt hơn, nhưng anh cũng không dám nói chắc có thể áp chế được đối phương. Sau ba mươi chiêu, Ngô Bình nói: “Dừng!” Long vệ lập tức dừng lại, quay về vị trí cũ. Anh hỏi: “Mọi người có cảm giác gì?” Hai mươi long vệ cực kỳ phấn khích, họ đều là người trong nghề, long vệ kia vừa ra tay, họ đã biết bộ giáp sắt này giúp tăng thực lực của họ lên ít nhất gấp mười lần. Trước đây thực lực của Long chủ luôn đè ép họ, nhưng nếu long vệ mặc giáp sắt này vào thì có thể đuổi giết được Long chủ, quá mạnh! Ngô Bình: “Tiếp theo mọi người cứ thích ứng dần với áo giáp đi”. Các long vệ cố gắng thích ứng được với giáp sắt, Ngô Bình lại căn cứ theo đặc điểm của giáp sắt để tạo ra một bộ kiếm kỹ thích hợp cho các long vệ mặc giáp sắt thi triển. Bộ kỹ năng kiếm này có mười hai thức, bốn mươi chiêu, đặc điểm của nó là nhanh, độc, chuẩn, hơn nữa giữa chúng có thể phối hợp với nhau tạo thành kiếm trận. Đến buổi chiều, anh đã thành thục kiếm pháp, sau đó truyền lại cho hai mươi long vệ. Các long vệ tập trung toàn lực tập luyện, Ngô Bình tiếp tục nghiên cứu thuốc biến đổi gen. Lần trước nghiên cứu thuốc biến đổi gen có hiệu quả quá mạnh, chỉ có các long vệ có thể chất mạnh mới có thể chịu được. Anh quyết định nghiên cứu và phát triển thêm một vài thuốc biến đổi gen có hiệu quả yếu hơn, tác dụng phụ không nhiều.