Anh ngoái đầu nhìn hai mươi long vệ: “Mọi người đã sẵn sàng cùng tôi nghênh chiến đoàn kỵ sĩ Đệ Tam chưa?” “Sẵn sàng!”, hai mươi long vệ hét vang trời. Ngô Bình nói: “Tốt lắm! Xuất phát!” Năm phút sau, mười chiếc máy bay vận tải vũ trang, chở tất cả đến một bãi biển. Có một con tàu đang lênh đênh giữa biển. Trên bãi biển có mười mấy thi thể thành viên Thiên Long, hàng chục người bị thương nặng, và cả trăm chiến sĩ Thiên Long đang sẵn sàng chờ chiến đấu, nhìn chằm chằm vào con tàu kia. Chẳng bao lâu sau, mười chiếc máy bay đã hạ cánh. Ngô Bình xuống máy bay. Ngay khi nhìn thấy thi thể dưới đất và hàng chục thành viên bị thương, mặt anh tái xanh, hỏi Trần Tố: “Người của đối phương đang ở đâu?” Trần Tố chỉ vào con tàu trên biển: “Sau vài lần xông vào đánh giết thì họ quay trở về, hình như nhận được mệnh lệnh”. Ngô Bình nhíu mày: “Chúng ta thương vong ba mươi phần trăm, còn đối phương tổn thất bao nhiêu?” Trần Tố cúi đầu đáp: “Đối phương chết mười hai người, bị thương hơn hai mươi người”. Quá rõ ràng, Thiên Long là bên thiệt hại nặng nề trong trận chiến này. Ngô Bình giận dữ nói: “Đây là địa bàn của chúng ta mà ông lại để họ đánh ra nông nỗi này. Ông làm đội trưởng kiểu gì thế hả?” Trần Tố cúi gằm mặt: “Là lỗi của tôi, xin thủ lĩnh trách phạt!” Ngô Bình phớt lờ, vừa híp mắt nhìn con tàu kia vừa hỏi: “Đoàn kỵ sĩ Đệ Tam này có thực lực thế nào?” Trần Tố trả lời: “Tất cả đều là cao thủ Tây Giáo, có hai mươi kỵ sĩ Bạc, năng lực ngang ngửa Võ Thần; hơn một trăm kỵ sĩ Đồng, thực lực có lẽ là cảnh giới Tiên Thiên. Sở hữu năng lực mạnh nhất là thủ lĩnh của đoàn kỵ sĩ, người này là kỵ sĩ Vàng, có lẽ ở cấp bậc Địa Tiên”. Ngô Bình cười khẩy, nói với long vệ: “Cử ra mười người, diệt sạch đoàn kỵ sĩ Đệ Tam này. Nhớ phải bắt sống một người, tôi cần tra hỏi!” Lời vừa dứt, mười long vệ đã bay ra biển. Tốc độ của họ cực kỳ nhanh, có thể lướt đi trên mặt biển như bay vậy. Trong vòng mười mấy phút, họ đã bay đến con tàu. Ngay lập tức, tiếng gào thét thảm thiết vọng đến từ con tàu. Chỉ sau vài phút ngắn ngủi, trận chiến đã kết thúc, boong tàu lênh láng máu. Chẳng bao lâu sau, một long vệ đã đưa một người đàn ông mặc giáp vàng trở về, ném kẻ đó đến trước mặt Ngô Bình. Trong cơ thể người đàn ông này có một luồng sức mạnh rất kỳ dị, tu vi chắc chắn ở cấp bậc Đia Tiên, chính là thủ lĩnh của đoàn kỵ sĩ Đệ Tam! Ngô Bình vừa nhìn đối phương vừa lạnh lùng hỏi: “Mục đích các người đến Viêm Long lần này là gì?” Gã đàn ông nọ có đôi mắt xanh kim loại, mũi chim ưng, ánh mắt vô cùng hung ác, lạnh lùng đáp: “Tuy hôm nay chúng tôi bại trận, nhưng tên của các người cũng đã được ghi vào danh sách tử thần. Không một ai thoát được đâu!” “Bụp!” Ngô Bình đá vào bụng đối phương. Gã đau đớn cong người như con tôm. Ngô Bình lập tức dùng kỹ thuậ khống chế tinh thần của gã.