Ngô Bình ôm quyền: “Vất vả rồi”. Trần Hạc Niên ngoắc tay gọi một đệ tử đến: “Anh Ngô, đây là sư huynh đệ của Vô Tương phong chúng tôi, hãy để anh ấy tham gia cùng cậu trong phần thi phía sau”. Ngô Bình cảm thấy Trần Hạc Niên nhiệt tình quá mức, nhưng ý tốt khó từ chối, bèn bảo: “Vậy thì cảm ơn anh Trần”. Đệ tử của Vô Tương phong ấy tên là Chu Liên Kiệt. Anh ta cười bảo: “Anh Ngô, chúng ta đến quảng trường và chờ tin thôi”. Dứt lời, anh ta lấy một tấm thẻ ra, số trên thẻ là ba ba hai. Sau khi Ngô Bình đi khỏi, Trần Hạc Niên lập tức bảo một sư đệ chủ trì phần kiểm tra sau, còn anh ta bay đến Vô Tương phong. Vô Tương phong là một trong năm đỉnh núi thuộc năm đỉnh, hai điện, một phủ của Thục Sơn. Vô Tương phong nằm ở phía Bắc Thục Sơn, tuyết bao phủ đỉnh núi. Trong một cung điện rộng lớn, Trần Hạc Niên vội vã chạy đến, cao giọng gọi: “Ông ơi!” Trong không khí, một giọng nói trầm ấm vẳng đến: “Niên, sao cháu lại vội vàng như thế?” Trần Hạc Niên quỳ xuống đất: “Ông nội, trong buổi kiểm tra Nhân Tiên, cháu phát hiện một thiên tài tuyệt thế!” Một chấm đen xuất hiện trên mặt đất, sau đó lớn dần, tạo thành một cái đĩa tròn màu đen. Có một cái bóng mờ bay lên từ đĩa, hoá thành hình người, sau đó hiện ra một ông lão da dẻ hồng hào, tóc bạc phơ. Người này mặc hạc xưởng, khăn vấn đầu màu trắng, tay trái cầm một chuỗi hạt châu, tay phải vuốt râu. Ông lão này chính là ông nội của Trần Hạc Niên - Trần Đạo Huyền, phong chủ của Vô Tương phong, một trong số ít cao thủ đã bước vào thời kỳ Động Tàng của Thục Sơn! Trần Đạo Huyền nói: “Niên, cháu nói rõ hơn cho ông nghe xem”. Trần Hạc Niên đáp: “Ông nội, người này tên Ngô Bình, đến từ một thế lực nhỏ của Đường Môn. Anh ấy đã kéo được sợi xích khoá giếng Rồng đến mười bốn thước, lọt vào top mười bảng Nhân Tiên kỳ trước. Sau đó, Ngô Bình đánh bại bốn đệ tử Thục Sơn, và giao đấu với Kiếm Khối đến chiêu thứ hai mươi ba. Mà có vẻ anh ấy còn đủ khả năng tiếp được chiêu thứ hai mươi tư nữa. Thành tích này đã vượt qua tất cả tu sĩ trong lịch sử bảng Nhân Tiên!” Gương mặt của Trần Đạo Huyền không lộ vẻ vui buồn, im lặng vài giây mới nói: “Cháu tạm gác lại chuyện đang làm rồi theo sát người này. Sau đó tìm cơ hội hỏi cậu ấy có bằng lòng đến Vô Tương phong và trở thành đệ tử ưu tú của nơi này hay không”. Trần Hạc Niên kinh ngạc, đệ tử ưu tú đấy! Nên biết rằng đã hơn trăm năm nay, Vô Tương phong chưa từng sản sinh đệ tử ưu tú, ngay cả anh ta còn chưa đủ tư cách trở thành đệ tử ưu tú! “Vâng, cháu sẽ làm ngay! “Chờ đã. Cháu hãy nói với Ngô Bình, nếu cậu ấy gia nhập Vô Tương phong, ông sẽ truyền Vô Tương Kiếm cho cậu ấy. Cháu còn phải nói với cậu ấy rằng Kinh Hồng tiên tử của Tứ mỹ Thục Sơn đang ở Vô Tương phong chúng ta”. Trần Hạc Niên ngẩn ra, ông nội muốn dùng mỹ nhân kế ư? Anh ta không khỏi hâm mộ Ngô Bình: “Ông à, bảy nhà kia chắc cũng nhận được tin rồi, không biết họ sẽ phản ứng thế nào”. Trần Đạo Huyền bảo: “Vô Tương phong chúng ta từng đứng đầu năm đỉnh, nhưng mấy năm nay nhân tài ít ỏi, người tài đều bị Thanh Vân phong cướp mất, năm sau lại chẳng bằng năm trước. Ngô Bình có thể trở thành niềm hy vọng, giúp Vô Tương phong chúng ta nổi lên trở lại. Vậy nên bằng mọi giá, chúng ta phải thuyết phục được Ngô Bình gia nhập Vô Tương phong!” Ngô Bình vẫn chưa biết mình đã trở thành một miếng bánh thơm ngon. Anh chưa đến quảng trường ngay mà đang nhìn trái ngó phải, kiếm tìm sư phụ Đông Phật tiên sinh. “Ngô Bình, con hãy đến lương đình cách năm trăm bước về phía trái, sư phụ đang chờ con ở đó”.
Ngô Bình gật đầu, đoạn nói với Chu Liên Kiệt: “Anh Chu, tôi đến đằng kia nghỉ ngơi một lát”.