Thực lực của mấy người này rất bình thường, nghe thế lập tức hoảng sợ, mặt mày tái mét, họ nói: “Chúng tôi đầu hàng”. Chưa đánh đã đầu hàng, chuyện này không hề mới lạ trên bảng xếp hạng Nhân Tiên, khi gặp đối thủ có thực lực hơn mình, để bảo vệ mạng sống và không bị thương, rất nhiều người sẽ chủ động đầu hàng. Ngô Bình vốn dĩ muốn đánh mấy người này một trận, giờ nghe họ nói đầu hàng, anh cũng chỉ đành thôi. Cứ thế, Ngô Bình đánh thắng liên tiếp năm trận, sau đó đi xuống sàn đấu. Bốn người đầu hàng kia vì đã nhận thua một lần nên sau đó chỉ còn bốn cơ hội khiêu chiến với người khác, hơn nữa còn bắt buộc phải thắng ba trận mới có thể ở lại. Ngô Bình đánh xong năm trận trước bèn đi đến nhóm khác tìm mấy người Hà Châu Châu. Hà Châu Châu vẫn chưa bị ai khiêu chiến, thế là anh lại đi tìm Du Phổ Hoa. Du Phổ Hoa đang gặp phải một kẻ địch khá mạnh, thực lực hơn hẳn anh ta, nhưng đối phương vô cùng cẩn thận, rõ ràng là đang giấu thực lực đi. Ngô Bình nhìn lên sàn đấu đã biết Cảnh Sa Thông không có cơ hội thắng, thầm nói: “Trận này nhận thua đi”. Du Phổ Hoa hơi không cam lòng, anh ta do dự một chốc rồi quyết định thử lại lần nữa, đột ngột thi triển tuyệt học, hai bàn tay mở ra lập tức đánh một đòn Thập Linh Mẫn Chưởng. “Cẩn thận chân của đối phương!”, Ngô Bình nhắc nhở. Thế nhưng Du Phổ Hoa đang mất tập trung, đợi anh ta phản ứng lại thì một chân đã đá vào đầu gối anh ta. “Rắc!” Đầu gối bị vỡ, anh ta kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, đối phương ra tay rất tàn nhẫn, sau đó còn đá một cú vào đầu anh ta. Đầu Du Phổ Hoa lập tức bị đá nát, chết tại chỗ. Sắc mặt Ngô Bình trở nên khó coi, cách đánh nghìn cân treo sợi tóc này, dù anh muốn cứu cũng không kịp, Du Phổ Hoa này quá tự tin vào bản thân mình. Anh nén giận, sầm mặt đi tìm Cảnh Sa Thông. Cảnh Sa thông đang đợi người khác khiêu chiến, thấy Ngô Bình đến, anh ta lo lắng nói: “Anh Ngô, bên anh thế nào?” Ngô Bình: “Tôi đã kết thúc trận đấu của mình rồi. Anh Cảnh, Du Phổ Hoa chết rồi, anh ta đánh giá cao bản thân mình quá không chịu nhận thua”. Cảnh Sa Thông cảm thấy đau xót, anh ta khẽ thở dài: “Tính cách của anh Du hơi kiêu ngạo, anh ấy nên nghe lời khuyên của anh Ngô”. Ngô Bình: “Tôi đã nói rồi, tôi không thể cứ giúp các anh thắng mãi được, việc tôi có thể làm là đảm bảo cho các anh không bị thương, không bị đánh chết. Anh Cảnh, mong anh có thể nghe tôi”. Cảnh Sa Thông gật đầu: “Cảm ơn anh Ngô”. Cảnh Sa Thông là người đến từ tỉnh ngoài, những người khác rất thích chọn anh ta để đối đầu nên anh ta nhanh chóng bị người khác điểm danh khiêu chiến. Người đầu tiên khiêu chiến Cảnh Sa Thông là một tu sĩ có thực lực mạnh hơn anh ta. Ngô Bình chỉ dẫn giúp Cảnh Sa Thông dễ dàng chiến thắng. Thắng một trận, những người khác đánh giá lại thực lực của anh ta lần nữa, người khiêu chiến với anh ta cũng ít hơn. Ở một bên khác, Hà Châu Châu cũng bị chọn, vừa lên sàn đấu, cô ta hơi lo lắng, hoảng sợ nhưng khi nhìn thấy Ngô Bình ở trong đám đông, cô ta lại yên tâm.
Thực lực của người khiêu chiến mạnh hơn cô ta rất nhiều, cũng may Ngô Bình phát hiện ra điểm yếu của người này, thế nên Hà Châu Châu cũng thắng được đối thủ.