Văn Thánh và Công Tôn Thiện Tài vui mừng, nhìn nhau cười. Họ quá biết giá trị của một thầy luyện đan giỏi rồi, một trăm nhân tài thuộc top ba trên bảng Nhân Tiên cũng không bằng một Ngô Bình. “Có chuyện gì mà phải gọi tôi cho bằng được?” Bỗng nhiên, một người lớn tuổi tóc tai rối bời, mặt mày nhem nhuốc xông vào đại điện, hằm hằm nhìn mọi người. Ngô Bình vừa ngửi thì biết người này vừa mới luyện nổ lò đan. Có điều tu vi của người này cực kỳ cao, dường như vượt Địa Tiên đến mười cảnh giới, lẽ nào là cao thủ cảnh giới Động Tàng? Mọi người đều cung kính chào: “Chào điện chủ”. Văn Thánh nói: “Điện chủ, chúng tôi đã chiêu mộ được một thầy luyện đan giỏi cho Trường Sinh điện, chính là thầy luyện đan Ngô Bình đây”. Điện chủ rất mập, không cao, để râu, ông ấy nhìn Ngô Bình: “Thầy luyện đan tài giỏi? Giỏi chừng nào?” Câu hỏi đó thật không cách nào trả lời, Văn Thánh nói: “Điện chủ, có phải lúc nãy người lại bị nổ lò không?” Điện chủ đỏ mặt, tằng hắng một tiếng, nói: “Tôi đang thử nghiệm phương pháp luyện đan mới, tuy nhiên khá khó khăn, liên tục nổ lò. Có điều tôi không ngừng tổng hợp kinh nghiệm, nhất định lần sau sẽ không nổ nữa”. Văn Thánh mỉm cười, nói: “Điện chủ, lúc nãy chúng tôi luyện Ngũ Lôi Đan cũng sắp sửa nổ lò, chính thầy Ngô đã giải quyết rắc rối. Cậu ấy không chỉ loại bỏ nguy cơ nổ lò mà còn luyện thành Cửu Lôi Kiếp Đan cao cấp hơn”. Ông ấy vừa nói vừa lấy đan dược ra. Điện chủ giật viên đan dược, ngửi thử, sau đó vẫy tay gọi một trưởng lão đến, nói: “Trưởng lão Từ, chẳng phải ông sắp phải trải qua lôi kiếp sao? Ông uống nó đi, thử công hiệu xem sao”. Vị trưởng lão Từ đó vội nói: “Điện chủ, tôi vẫn chưa đến lúc vượt lôi kiếp, bây giờ uống lãng phí quá, từ từ đã!” “Từ từ cái búa, qua đây, tôi giúp ông bứt phá”. Trưởng lão Từ buồn bã bước qua, điện chủ vỗ lên đầu ông ấy, không biết đã dùng phương pháp gì mà bên ngoài đột nhiên bắt đầu có mây mù kéo đến, sau đó có tiếng sấm vang lên từng hồi. Trưởng lão Từ như muốn khóc: “Điện chủ, tôi vẫn chưa chuẩn bị xong, cảm thấy rất căng thẳng”. Điện chủ nhét viên Cửu Lôi Kiếp Đan vào miệng ông ấy, nói: “Không có tương lai, viên Cửu Lôi Kiếp Đan này có thể đỡ được nhiều nhất chín tầng Thiên Kiếp, tư chất của ông thì nhiều nhất được bốn năm tầng Thiên Kiếp, ông sợ cái gì?” Thật ra trưởng lão Từ cũng biết đây là một cơ duyên cho ông ấy, ông ấy lập tức ra khỏi điện, bay đến một đỉnh núi không có người, chuẩn bị độ kiếp. Mọi người đều ra ngoài xem, Ngô Bình và Đường Băng Vân bị một luồng gió cuốn lên không, lơ lửng trên không trung. Điện chủ nheo mắt, nhìn mây kiếp càng lúc càng dày đặc, cuối cùng một tia sét màu xanh giáng xuống, đánh lên đỉnh đầu trưởng lão Từ. Nhưng kỳ lạ là hình như tia sét khủng khiếp giáng xuống đã bị cơ thể trưởng lão Từ hấp thụ mất, không thể làm ông ấy tổn thương. Điện chủ gác tay lên vai Ngô Bình, cười hehe, nói: “Huynh đệ, cậu họ Ngô à?” Ngô Bình ngơ ra, cậu em? Anh thầm nghĩ, một ông lão mấy nghìn tuổi gọi mình là huynh đệ, có biết dị không vậy trời? Anh tằng hắng, nói: “Điện chủ, tôi tên Ngô Bình”. Điện chủ: “Tôi tên Lục Phi Hùng, là điện chủ của Trường Sinh điện. Cậu bạn Ngô, cậu học cách luyện đan từ ai thế?” Ngô Bình: “Tự mò mẫm thôi, trình độ không cao, để điện chủ chê cười rồi”.