Ngô Bình hút lấy năng lượng Hoang Cổ Thánh Lực, càng lúc càng nhiều năng lượng đi vào cơ thể anh rồi bắt đầu tràn vào Linh Khiếu. Sáng hôm sau, cuối cùng Linh Khiếu cũng dần mở ra cho năng lượng đi vào bên trong. Không lâu sau, chân lực do Hoang Cổ Thánh Lực trợ lực bắt đầu luân chuyển khắp cơ thể anh. Tâm trạng Ngô Bình không tệ, anh mở cửa ra thì nhìn thấy Đường Băng Vân đã trở về. Anh vội vã hỏi: "Băng Vân, em đã hỏi được chưa?" Đường Băng Vân gật đầu đáp: "Chồng à, Hắc Thiên Giáo xung đột với Thiên Quỷ Giáo dẫn đến không ít người thiệt mạng. Thiên Quỷ Giáo đang lớn mạnh rất nhanh, hiện giờ đang nuốt mất địa bàn của Hắc Thiên Giáo. Ngô Bình nheo mắt lại, đáp: "Xem ra, anh phải nhanh chóng trở về thôi!" Mặc dù bên ngoài còn có việc cần xử lý nhưng Ngô Bình không thể rời đi ngay bởi vì anh vừa gia nhập kiếm phái Thục Sơn, còn chưa tới gặp Phong chủ. Buổi sáng, Trần Hạc Niên cuối cùng cũng đưa anh đi gặp Phong chủ Trần Đạo Huyền. Trần Đạo Huyền là một cao thủ cảnh giới Động Tàng, người đời gọi là Đạo Huyền Tiên quân. Ông ấy đức cao vọng trọng nên mới được thế nhân tôn là Tiên quân! Trần Đạo Huyền đã biết về tình hình của Ngô Bình. Ông ấy biết anh là thầy luyện đan của điện Trường Sinh, là Nhân tiên số một! Nhân tài như vậy ông ấy có nằm mơ cũng muốn có được! Vô Tương phong đã sống trầm lặng trong một thời gian quá dài, giờ rất cần những thiên tài như thế này gia nhập! Mặc dù vui như mở cờ trong bụng nhưng ngoài mặt Trần Đạo Huyền không hề tỏ vẻ vui mừng mà ngược lại vô cùng thản nhiên. “Ngô Bình, nghe nói hiện cậu là thầy luyện đan của điện Trường Sinh?”, ông ấy hỏi. Ngô Bình: “Vâng thưa Phong chủ, đệ tử đang trợ giúp điện Trường Sinh luyện Long Môn Đan”. Trần Đạo Huyền sớm đã biết chuyện này, ông ấy gật đầu đáp: “Rất tốt, không hổ là thiên tài của Vô Tương phong ta! Tôi quyết định thu nhận cậu làm đệ tử, cậu có đồng ý không?” Việc phải bái Trần Đạo Huyền làm sư phụ, Ngô Bình sớm đã biết rồi nên không hề do dự, đáp: “Đệ tử đồng ý!” Trần Đạo Huyền không khỏi mỉm cười đáp: “Được!” Trần Hạc Niên cười đáp: “Sau này anh chính là sư thúc của tôi. Tổ phụ của tôi cả đời chỉ nhận hai đệ tử, anh chính là người thứ hai. Hãy chọn một ngày tốt, chúng ta sẽ chính thức tổ chức lễ bái sư”. Trần Đạo Huyền phất tay ý bảo Trần Hạc Niên lui xuống rồi nói với Ngô Bình: “Đồ nhi, nghe nói con đã là Võ thánh?” Ngô Bình: “Vâng thưa sư phụ, con đã khai mở được sáu Linh Khiếu, ba Thần Khiếu”. Trần Đạo Huyền nghe vậy thì còn mừng rỡ hơn, cười nói: “Quá tốt rồi! Cứ cố gắng khai mở càng nhiều Linh Khiếu và Thần Khiếu thì con đường tu luyện phía trước sẽ càng đạt được nhiều thành quả. Khi vi sư còn là Nhân tiên, cũng chỉ khai mở được sáu Linh Khiếu và bốn Thần Khiếu mà thôi. Sau này con chắc chắn sẽ còn đạt được nhiều thành tựu hơn sư phụ!” Ngô Bình: “Sư phụ, người có tu vi cao nhất trong kiếm phái Thục Sơn chúng ta là ai vậy?” Trần Đạo Huyền: “Đương nhiên là Chưởng môn”. Ngô Bình sững lại, kể từ khi đến đây anh chưa hề nghe ai nhắc đến Chưởng môn. Anh còn tưởng kiếm phái Thục Sơn không có Chưởng môn!
Trần Đạo Huyền: “Chưởng môn hiện tại đang ở cảnh giới Bất Tử của Động Tàng. Một khi thành công thì sẽ trở nên bất tử. Có điều Chưởng môn đã bế quan một trăm năm mươi năm rồi, đến giờ vẫn chưa xuất quan. Dưới Chưởng môn thì người có tu vi cao nhất là phủ chủ của Hạo Thiên kiếm phủ. Ông ấy là cao thủ cảnh giới Động Thiên. Dưới nữa là phong chủ Thanh Vân, chủ nhân điện Trường Sinh, chủ nhân điện Thanh Liên, còn có vi sư. Bốn người bọn ta đều ở cảnh giới Long Môn”.