Ngô Bình rất hài lòng. Anh để cô ấy tiếp tục luyện ngoài sân còn mình thì đi lên tầng. Đại thần Côn Ngô vẫn ngủ say trên án hương, hai mắt nhắm nghiền. Ngô Bình không quấy rầy mà đi lên chỗ cây đào tiên. Cây đào tiên được chăm sóc rất tốt, trên cây lủng lẳng sáu quả đào tiên đã to bằng quả trứng gà. “Thượng tiên, cuối cùng cậu cũng về rồi. Tôi nhớ cậu lắm”, cây đào tiên lập tức vuốt đuôi nịnh nọt Ngô Bình. Ngô Bình: “Nhị Đào, tao đi lâu như vậy mà mày chỉ kết được có sáu quả đào?” Nhị Đào vội vã phân bua: “Thượng tiên, cậu đâu có để lại tiên thạch, cũng chẳng có linh dịch nên tôi thực sự khó khăn lắm mới kết được quả”. Ngô Bình đành lấy ra ba viên tiên thạch ném xuống đất. Đào tiên lập tức vươn dài bộ rễ, kéo tiên thạch vào trong lòng đất. Ngô Bình còn nghe tiếng cây đào run rẩy nghe chừng rất phê pha. Ngô Bình: “Ngày mai tao muốn hái đào”. Nhị Đào: “Thượng tiên yên tâm, có tiên thạch rồi thì đào mai là chín”. Ngô Bình nghe vậy mới hài lòng, sau đó anh phát hiện Đông Hoàng đang ngoạm lấy gấu quần mình. Anh cười hỏi: “Đông Hoàng, mày có việc gì sao?” Đông Hoàng vẻ mặt nịnh nọt, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn màu xanh trên tay anh. Ngô Bình lập tức nói: “Đông Hoàng, cái này tao được người khác tặng, không cho mày được đâu”. Đông Hoàng lắc đầu, liên tục lấy vuốt cào vào ống quần anh. Ngô Bình cau mày: “Mày muốn thứ bên trong hả?” Trong chiếc nhẫn xanh này, Ngô Bình để một ít tiền bùa, đồ trong hai chiếc nhẫn bảo vật và hai viên Long Môn Đan. Anh nheo mắt lại hỏi: “Long Môn Đan?” Đông Hoàng mắt sáng như sao, điên cuồng gật đầu. Ngô Bình cười lạnh: “Long Môn Đan là đan dược trợ giúp Thần Hoa Chân quân thăng cấp lên Tiên quân, giá trị của nó lớn đến nỗi không thể ước lượng. Mày lấy gì đổi với tao hả?” Đông Hoàng quay đầu chạy ra ngoài. Chỉ mấy phút sau nó quay lại, miệng ngậm một sợi dây thừng màu vàng tím. Sợi dây thừng này dài cỡ một mét, bên trên có bùa chú. Ngô Bình cầm sợi dây thừng lên, đột ngột cảm nhận được một luồng sức mạnh cường hãn. Đứng trước sức mạnh này, snh thấy mình nhỏ bé như một chú kiến đứng trước một ngọn núi. Ngô Bình kinh ngạc hỏi: “Đây là pháp khí sao?” Đông Hoàng gật đầu, sau đó nhả ra một tờ giấy, bên trên viết đầy bùa chú. Ngô Bình liếc nhìn, bùa chú này viết bằng Tiên văn nên anh thử niệm một lần. Anh vừa niệm xong, chiếc dây thừng màu vàng tím đột nhiên phát sáng, giữa nó và Ngô Bình đột nhiên có mối liên kết kì lạ. Ngô Bình thoáng ngạc nhiên, sau đó anh chỉ vào Đông Hoàng rồi hô lên: “Trói!” Dây thừng lập tức bay tới quấn chặt lấy Đông Hoàng, trói chặt tới cả trên trăm vòng. Đông Hoàng sủa gâu gâu như đang mắng Ngô Bình.